7
Sau ngày hôm đó, lúc tôi đến lớp, tôi không thấy Hạ Hữu Xuyên nữa.
Tôi cũng không thấy anh ta đi cũng mấy cậu đàn em.
Nghe tin anh ta thường đi cùng Hạ Thương Đào, dì Hạ không đồng ý chuyện này nên nhốt anh ta ở nhà.
Hạ Thương Đào thậm chí còn đến gặp tôi và muốn tôi cầu xin dì Hạ thay cho cô ta.
Tôi lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi”.
Ban đầu tôi nghĩ rằng cuộc sống của bọn họ sẽ không bao giờ liên quan đến mình.
Không ngờ hôm nay ngay sau giờ học, cô giáo chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng gặp mặt.
Lúc tôi đến thấy Hạ Thương Đào cũng xuất hiện trong văn phòng.
Đúng là đen đủi lần này bị máu chó dội lên cả đầu.
Cả hai chúng tôi đều tham gia cùng một cuộc thi thiết kế và xảy ra vấn đề.
Hạ Thương Đào vừa khóc lóc vừa nắm chặt lấy tay của giáo viên, như thể cô ta đã tìm thấy một vị cứu tinh: “Thầy Vương, thầy phải làm rõ chuyện này cho em. Đây thực sự là bản thảo của em, tất cả các bạn cùng phòng của em đều có thể làm chứng."
Thầy giáo Vương nhìn tôi và hỏi: “Còn em, ai có thể làm chứng cho em?”
"Không một ai."
Tôi muốn nói dối, nhưng tôi phải nói sự thật.
"Em đã vẽ nó ở nhà và không ai nhìn thấy bản thảo ngoại trừ bố mẹ em."
"Đương nhiên là cha mẹ yêu ngươi!"
Hạ Thương Đào ngắt lời tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mac-benh-chi-co-the-noi-su-that/2737270/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.