- Cậu có đu được nữa không hay là mình nghỉ nhé, ngồi xuống bên vệ đường nghỉ cái đã.
- Ừm được rồi
Những người đi qua cứ tưởng hai người là 1 cặp ăn xin vì trông bộ đồ hai người mặc trông bẩn luộm thuộm có chỗ bị rách rồi chảy máu.
- Trông bọn họ nhìn rách rưới bẩn thỉu quá.
Người ta cứ xì xầm bàn tán về cô và cậu khiến cậu rất khó chịu định ra mặt nhưng bị cô cản lại. Bọn họ nói hai người như vậy vì ở xung quanh đây toàn là nhà biệt thự,tỉ phú chả trách khi thấy cô và cậu ngồi lề đường như thế mà bảo sao họ lại không soi mói, nói xấu cho được.
- Haiza đúng là cuộc sống mà bây giờ người ta chỉ nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá về độ giàu và nhân cách chứ họ không bao giờ nhìn thấy được tài năng của người khác và có thể trọng dụng họ. Có khi chỉ là lợi dụng tài năng rồi lừa đuổi họ đi.
Cậu nói ra nỗi lòng mình cô nghe mà thấy cũng đúng nhưng mà phải chấp nhận thôi cuộc đời mà người ta chỉ đến với mình khi mình tài giỏi và giàu có thôi chứ sẽ không bao giờ giúp đỡ những kẻ bất tài, vô dụng, bần hàn chẳng có gì trong tay. Cô cười khổ bất lực nhưng vẫn phải vững tâm.Mục đích của cô là có thể thoát khỏi anh nhưng mà số tiền nợ anh cô còn chưa trả hết mà, thấy rất phiền lòng. Nợ người thì phải trả nếu như khi chết đi mà chưa trả hết nợ thì cũng sẽ bị đày đọa xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-loi-va-duc-vong/924387/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.