Khải lão gia bàng hoàng trước những lời Đặng Thiên vừa thốt lên.Ông đưa tay ôm lấy lồng ngực đang đau nhói,run run chỉ vào mặt Đặng Thiên:
- Mày…Mày dám giam cầm hành hạ A Vũ hơn một tuần qua?Đặng Thiên!Xem như tao đã nhìn nhầm mày!Mày mau thả A Vũ ra ngay!
Đặng Thiên trợn mắt đáp lời bình thản:
- Không thích thả!Khi nào nó tắt thở hoàn toàn thì tôi mới thả nó ra!
Khải lão gia giận dữ quát lớn:
- Thằng khốn kiếp!Được rồi!Nếu mày vẫn giữ thái độ ngang ngược như thế thì đừng trách tao!Tao sẽ đến đồn cảnh sát báo lại tất cả hành vi phạm pháp của mày!Mày không những mua bán chất cấm mà còn giam giữ người trái pháp luật!
Trong khi Khải lão gia định quay gót rời đi thì Đặng Thiên đã dí chặt họng súng vào giữa trán của ông kèm theo nụ cười nửa miệng:
- Lão già!Ông định đi đâu?
Khải lão gia sửng sốt nhìn về đứa cháu trai do một tay mình nuôi lớn từ thời thơ ấu đang chĩa họng súng vào đầu mình.
Đứa cháu đã khóc trong vòng tay ông gọi cha ơi mẹ ơi nức nở trong đám tang của anh cả,đứa cháu chạy lon ton trong sân vườn ôm chầm lấy ông mừng rỡ mỗi khi ông đi làm về.
Đứa cháu khiến ông thức trắng đêm canh chừng mỗi khi lên cơn sốt lúc trái gió trở trời,đứa cháu từ khi bé thơ đến lúc trưởng thành luôn quấn quýt bên ông không rời đang thẳng thừng chĩa họng súng sắc lạnh về phía ông.
Khải lão gia rưng rưng nước mắt nhìn về phía Đặng Thiên như không muốn tin vào sự tàn nhẫn hắn đối với mình hiện tại:
- Đặng Thiên!Mày có biết mày đang nhắm súng vào ai không?Tao là chú Út của mày!Là chú ruột của mày!Mày định giết tao thật hay sao?
Đặng Thiên vẫn thản nhiên đáp kèm theo nét mặt không một chút biến sắc:
- Chú Út à!Chú định đi báo cảnh sát đến đây bắt tôi cơ mà!Khối lượng mua bán ma túy của tôi thời gian vừa qua đủ để tôi nhận mức án tử hình rồi!Vậy thì đương nhiên tôi sẽ để cho chú chết chứ không phải là tôi chết!
Khải lão gia chỉ có thể run giọng thốt không nên lời:
- Mày…Mày…
Đặng Thiên siết cò súng rồi nhoẻn miệng cười:
- Vĩnh biệt Chú Út!
ĐOÀNG!!!
Tiếng súng đanh lạnh vang lên kèm theo những vệt máu bắn tung tóe lên tường.
Viên đạn xuyên thẳng vào giữa trán khiến Khải lão gia ngã xuống nền đất chết không nhắm mắt.
Mùi máu tanh và mùi thuốc súng quyện vào không gian lúc này đồng thời trả lại sự yên lặng trong gian phòng sau tiếng súng nổ vang trước đó.
Đặng Thiên đút lại khẩu súng vào túi quần nhìn về cái xác không ngừng túa máu giữa trán của Khải lão gia kèm nụ cười nửa miệng:
- Xuống dưới địa phủ thì ông không còn cách nào gạt tên tôi ra khỏi sổ hộ khẩu nữa rồi đúng không?
…
Nơi mật thất tăm tối lạnh lẽo lúc này Phong Lâm Vũ vẫn không ngừng co ro người thoi thóp lên từng cơn.
Một tuần nay ngoài những hớp nước ban bố từ Đặng Thiên thì Phong Lâm Vũ không có thứ gì để bỏ vào bụng.
Liên tiếp bị bỏ đói và hành hạ trong nhiều ngày qua khiến cơ thể Phong Lâm Vũ ngày càng gầy rộc đi,tóc tai bết dính máu khô và hàm râu ngày càng mọc dài không thể cắt tỉa trên gương mặt tiều tụy không còn sức sống.
Phong Lâm Vũ hướng ánh mắt về bước chân người lộp cộp đang bước đến gần mình.
Hắn ngước lên nhìn thấy Đặng Thiên đang lôi xếch trên tay một thi thể rồi nhìn về phía hắn nở nụ cười man dại:
- Có quà tặng cho mày đây!
Nói dứt lời thì Đặng Thiên quẳng thi thể của Khải lão gia đến trước mặt Phong Lâm Vũ nhẹ tênh như thể hắn tiện tay vứt bừa một bao cát xuống mặt đất.
Phong Lâm Vũ nhìn về xác cha mình với lỗ thủng của viên đạn xuyên thẳng vào trán mà thảm thiết gào lên:
- Thằng súc sinh!Cha tao cũng là chú ruột của mày!Mày có còn là con người hay không?Ông ấy đã luôn chăm sóc thương yêu mày từ khi mày còn thơ bé đến giờ!
Đặng Thiên phà vào mặt Phong Lâm Vũ thêm một làn khói thuốc rồi bình thản đáp:
- Chú cháu con mẹ gì!Kẻ nào ngáng đường tao đều phải chết!
Phong Lâm Vũ gào thét căm phẫn:
- Thằng súc sinh!Mày giết tao đi!Mày giết tao chết đi!Mày đã giết cha tao rồi!Mày còn đợi chờ gì nữa mà không giết tao đi?
Đặng Thiên ghì chặt thớ tóc trên đỉnh đầu của Phong Lâm Vũ nghiến giọng:
- Tao đếch có muốn giết mày đấy thì sao?Mày cứ ở đây ôm lấy xác của lão già này mà sống tiếp đi!Trò chơi của tao chỉ vừa mới bắt đầu thôi!Đến khi nào tao chán thì sẽ tự tay lấy cái mạng chó của mày!Mày đếch có cần la hét inh ỏi như thế!
Nói dứt lời thì Đặng Thiên phá lên tràng cười dài rồi quay gót rời đi hạ cánh cửa mật thất.
Phong Lâm Vũ vùng vẫy giữa những lớp dây xích trói chặt lê thân mình trườn về phía xác của Khải lão gia đau đớn thổ huyết mà gào khóc không ngừng:
- Cha ơi!Cha đừng bỏ con!Cha ơi!
Phong Lâm Vũ run rẩy đưa tay vuốt mắt cho Khải lão gia,nước mắt lan dài trên khuôn miệng ngập ngụa máu tanh vì liên tục thổ huyết cố lây gọi cha trong sự đau đớn khôn cùng:
- Cha ơi!Đừng bỏ con cha ơi!
Vì quá đau lòng trước cái chết của cha nên Phong Lâm Vũ đã ngất lịm đi mà gục đầu bên xác của Khải lão gia giữa không gian lạnh lẽo trong bốn bức tường nơi mật thất.
Đến khi Phong Lâm Vũ tờ mờ mở mắt sau thời gian ngất đi thì lại vội vàng ôm chặt lấy xác cha mà gào khóc.
Hắn dùng tay lau đi vệt máu nơi lỗ thủng đạn xiên giữa trán,nằm bên cạnh xác của Khải lão gia mà thủ thỉ những lời tự sự trong giọt nước mắt lan dài:
- Cha ơi!Con xin lỗi!Từ trước đến giờ con luôn là đứa trẻ nghỗ nghịch khiến cha phải thất vọng và phiền lòng về con!Con luôn tự ý làm theo ý mình mà không quan tâm đến cảm nhận của cha…
Phong Lâm Vũ đưa tay của Khải lão gia quàng ôm lấy mình rồi tiếp tục thủ thỉ:
- Con nhớ năm đó cãi lời cha tham gia loại hình đua xe môtô,cha đã đánh con một trận thật đau để con phải dẹp bỏ ý định của mình!Thế nhưng khi cha đánh phạt con xong vừa quay người đi con đã kịp nhận thấy giọt nước mắt của cha rơi xuống!Ắt hẳn lúc đó là cha đang đau lòng lắm!Những lằn roi hằn lên da thịt con khi đó không bằng nỗi đau của đấng sinh thành không quản thúc được con cái!Cha ơi!Con hối hận lắm!Nếu thời gian quay lại con sẽ không tham gia loại hình đua xe nguy hiểm ấy khiến cha phải phiền lòng…
Phong Lâm Vũ lan dài những giọt nước mắt thấm ướt lên thi thể của Khải lão gia:
- Cha ơi!Cha tỉnh lại đi!Cha đừng bỏ con!A Vũ dù lớn thế nào cũng mãi là đứa trẻ cần được cha yêu thương chở che vào lòng!Con hứa sẽ không cãi lời cha không làm gì khiến cha phiền lòng nữa!Con hứa mỗi sáng sẽ thức dậy sớm cùng cha đánh cờ vây!Dù con không thích vị đắng của trà nhưng sẽ tập thưởng trà Long Tĩnh cùng cha!Dù con không quen dậy sớm nhưng sẽ tập tản bộ cùng cha vào mỗi buổi sáng…
Phong Lâm Vũ vẫn thổn thức gọi tên cha trong sự vô vọng:
- Có một điều con vẫn chưa cho cha hay biết là con đã tình cờ phát hiện ra chiếc rương sắt ở phòng cha cách đây không lâu!Trong đó cha lưu giữ nhiều thứ lắm!Đó là miếng tã vải khi con còn là trẻ sơ sinh,là bằng khen bé khỏe bé ngoan khi con học mẫu giáo,là cây bút máy đầu tiên cha tặng con khi lên tiểu học,còn có cả chiếc áo đồng phục có hàng trăm chữ ký của bạn bè ký tên tạm biệt khi con tốt nghiệp cấp ba!Những đồ vật liên quan đến quá trình trưởng thành của con cha luôn xem như báu vật vô giá và lưu giữ cẩn thận!
Phong Lâm Vũ không ngừng rơi nước mắt hối hận đưa tay vuốt lên gương mặt hao gầy của Khải lão gia:
- Từ bé đến giờ con luôn cho là cha không thương con!Tự hỏi sao cha cứ hay la mắng con mãi!Thậm chí đã có lúc con rất ghét cha và ước mình không phải là con của cha!Nhưng cha ơi con nào có hiểu được nỗi lòng của đấng sinh thành!Cha luôn thương con và quan tâm con theo cách riêng của mình!Mẹ mất sớm để lại con thơ dại cho cha nuôi dưỡng!Bao nhiêu năm nay cha đã vất vả nhiều rồi…Cha ơi…
Tiếng khóc thê lương gọi cha của Phong Lâm Vũ vang vọng giữa bốn bức tường lạnh lẽo nơi mật thất.Phong Lâm Vũ than khóc bên thi thể cha rồi ngất lịm đi trong nỗi đau vô tận.Hắn ôm chặt lấy Khải lão gia hưởng trọn hơi ấm của tình phụ tử cảm giác cha vẫn còn ngay bên cạnh mình và chưa từng rời xa mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]