Lúc Khương Hựu hoàn hồn lại thì Bùi Minh Tiêu đã rửa tay thay quần áo xong, ngồi trước laptop, tiếp tục xử lý công việc.
Suy nghĩ lại thì nhớ khi nãy làm bằng tay của đối phương, còn bắn mấy giọt lên áo người ta, Khương Hựu xấu hổ chịu không nổi, hận không học được thuật độn thổ ngay lập tức, chui vào giữa tâm trái đất và không bao giờ chui ra.
- -- Bùi Minh Tiêu mắc bệnh sạch sẽ mà, có thể chịu bị mình "ô nhục" sao?
Dume mình tới số rồi.
Khương Hựu nhảy xuống bàn, tay chân luống cuống kéo quần lên, đỏ mặt than phiền, "Lúc nãy... mới vừa rồi khúc cuối, chẳng phải bảo anh bỏ tay ra sao, làm gì không làm sao giúp em ra vậy?"
Biết nam sinh suy nghĩ điều gì, Bùi Minh Tiêu nhìn thẳng nói, "Không sao, anh không ngại."
"Anh không ngại nhưng em ngại, sau này đừng..."
Không đợi Khương Hựu nói hết, Bùi Minh Tiêu đứng dậy, hôn lên chóp mũi đối phương, "Anh thích như vậy, em thì sao?"
Giọng của Khương Hựu nhỏ dần, "... Em cũng thích."
Bùi Minh Tiêu vỗ lên lưng nam sinh, "Vậy về tắm đi, không còn sớm nữa, còn phải ngủ."
Đúng lúc bắp đùi của Khương Hựu có hơi dính, "Ừ" một tiếng, từ từ rời khỏi phòng --- Lúc nãy quá thoải mái, hai chân có hơi yếu.
Chờ tắm rửa xong nằm lên giường, Khương Hựu mới phản ứng kịp, mới vừa rồi bọn họ đang thảo luận về chủ đề "bị phạt", Bùi Minh Tiêu đã... thay hắn.
Cho nên... Đây chính là trừng phạt mà Bùi Minh Tiêu nói?
Không chỉ không hề sợ, mà còn rất thoải mái.
Khương Hựu chôn nửa mặt vào trong chăn, đỏ bừng, nếu như có thể, ngày mai lại tìm cơ hội nữa.
... jongwookislove.wordpress.com
Vì để quay show "Tôi là nhà thiết kế", Khương Hựu đã xin nghỉ hai tuần liền, nếu như không đi làm e là sẽ bị chỉ trỏ. Vì vậy hắn khó khăn bò dậy, đúng giờ đi làm.
Lần này đi quay Khương Hựu lấy được rất nhiều kinh nghiệm phong phú, cũng học được nhiều thứ, trong lòng mơ hồ nảy ra một suy nghĩ. Có điều đó không phải là phát hiện mới đây, đối với hắn mà nói, chuyện càng thích thì sẽ càng nghiêm túc lên kế hoạch thực hiện, từ từ mà đi, không có gì phải gấp.
Cùng lúc đó hắn cũng phải lo bên Khương gia và Đông Huy. Dù sao vị trí của hắn trong quyển tiểu thuyết này cũng chỉ là một đứa trà xanh chốt thí, mất mạng thì không làm được gì cả.
Nghĩ đến ngày Khương Duy trở về càng ngày càng gần, hắn cảm thấy phiền muốn hoảng.
Hắn còn chưa nắm tay Bùi Minh Tiêu.
QAQ
"A, Dữu tử, cậu về rồi!"
Thấy Khương Hựu đi làm lại, mấy đồng nghiệp lập tức bao xung quanh, "Show đó tôi có xem nè, cậu vậy mà lại là nhà thiết kế trang sức, lúc trước sao không nghe cậu nói?"
"Tôi học đại học ngành thiết kế." Khương Hựu nói, "Trong công việc cũng không sử dụng tới nên không nói với mọi người."
Đồng nghiệp: "Vậy à... Vậy cậu có thể xin vào phòng thiết kế mà!"
Khương Hựu nghĩ trong đầu, cho dù là lên tiếng bảo đưa hắn vào làm trong Đông Huy là Khương lão gia, nhưng trước sau hai lần thay phòng ban cho hắn đều là cậu hai Khương Thiên Lai, cũng không hề đề cập tới chuyện vào phòng thiết kế, có thể thấy ông cũng không xem hắn là nhà thiết kế mà đối đãi.
Hắn mà mở miệng ra, nói không chừng sẽ bị người ta gắn thêm mác là "không biết điều" và "tùy hứng".
Nói ai là người đó xuất hiện,chủ nhiệm nhận được cuộc điện thoại, "Dữu tử, Khương đổng bảo cậu lên văn phòng của ông ấy."
Bên này mới vừa vào phòng năm phút, bên kia ông ngoại đã nhận được tin tức, không biết đồng nghiệp nào báo cáo nhanh như vậy.
"Tôi cảm thấy phòng của chúng ta cũng rất tốt." Khương Hựu nói qua loa lấy lệ đứng lên, "Tôi đi trước, mọi người nói chuyện đi."
Phòng của Khương lão gia nằm trên tầng chót, lúc đến nơi, trợ lý đã đứng cạnh thang máy chờ.
Hắn dẫn Khương Hựu đến phòng chủ tịch, mở cửa cho, Khương Hựu gật đầu cám ơn, nhẹ chân bước vào.
Đây là lần đầu tiên hắn vào phòng làm việc của Khương lão gia, khác với kiểu công nghệ hiện đại của Bùi Minh Tiêu, trong phòng này là bàn và tủ bằng gỗ, đồ trang trí hết sức tinh tế.
Mà chủ nhân của căn phòng đang đứng trước cửa sổ.
Không biết tại sao, Khương Hựu cảm giác không được tốt lắm.
"Qua đây." Sau mấy giây, Khương lão gia Khương Ngọc Nghiễm xoay người nói, "Ngồi đi."
Khương Hựu theo lời ngồi xuống, Khương Ngọc Nghiễm cũng trở về bàn làm việc, "Nghe nói con đã xin nghỉ phép dài hạn?"
Ở công ty không nên xưng hô kiểu người nhà, Khương Hựu gật đầu, "Dạ, Khương đổng."
"Nguyên nhân?"
Khương Hựu run một cái, ngay cả đồng nghiệp cũng biết hắn đi tham gia show thực tế, theo lý mà nói, đối với Khương Ngọc Nghiễm nắm rõ mọi thứ trong tay chắc chắn đã biết từ lâu, tại sao phải hỏi?
Khương Hựu thận trọng trả lời, "Con được mời tham gia một show thực tế."
"Tiểu Hựu." Khương Ngọc Nghiễm nói, "Con chắc hẳn biết lý do ta bảo con tới Đông Huy."
Khương Hựu: "Dạ biết."
Khương Ngọc Nghiễm: "Vậy con chắc chắn là hiểu ý ta."
"Dạ..." Khương Hựu ngập ngừng, "Ngài muốn con làm việc thật giỏi, sớm xác định được vị trí của mình."
Khương Ngọc Nghiễm: "Không sai."
Ông cầm bình trà lên rót vào hai tách, đưa một tách cho Khương Hựu, "Cha mẹ con mất sớm, bên nội không giúp được gì, có lúc một mình cũng sẽ rất khó khăn, cho nên lúc trước nhà mình luôn để con đi chơi. Nhưng bây giờ con không phải con nít nữa, nên học cách trưởng thành một chút."
"Giống như cái show thực tế đó, vừa mất thời gian vừa không giúp ích gì cho công việc. Nhất là con vừa tới Đông Huy làm không lâu, đã nghỉ phép dài hạn đi làm chuyện vô nghĩa, sau này làm sao nói chuyện, làm sao để người ta phục con? Mấy ông già trong hội đồng quản trị sẽ yên tâm giao chức vị quan trọng cho con sao? Cấp dưới của con sẽ thực sự xem con là lãnh đạo không?"
Đoán chừng là vì dùng một hơi nói quá nhiều lời, Khương lão gia thở mạnh, sau một hồi mới nói tiếp, "Thấy phản ứng của Hứa Đức Thăng với Khương Lập Quốc, ta cho là con đã nghĩ thông suốt, ai ngờ con lại... Tiểu Hựu, con phải làm cho tốt, đừng để ta thất vọng."
Nói xong lời cuối cùng, Khương Ngọc Nghiễm thở dài. Tuổi ông đã cao, cho dù được chăm sóc kỹ càng nhưng vẫn nhìn thấy hoa râm trên tóc mai.
Giống như một lãnh đạo đào tạo cấp dưới, cũng giống như lời thành khẩn của trưởng bối.
Nhưng không giống là một người ông ngoại.
Thật ra từ đầu tới cuối, Khương Hựu làm tất cả trong công ty cũng chỉ để bảo vệ tính mạng, chưa từng nghĩ muốn lên chức, cũng không muốn cổ phần.
Nhưng trước mắt là cơ hội trời cho được đến gần Khương lão gia, nếu như làm được ông hài lòng, đến khi đó ông lên tiếng, hôn nhân có giữ được không thì khoan nói, người muốn hại mình cũng sẽ kiêng kỵ ít nhiều.
Khương Hựu nhếch môi, vâng dạ nói, "Xin lỗi ông ngoại, con sai rồi."
Nghe giọng của Khương Hựu run run, Khương Ngọc Nghiễm hỏi, "Sao thế, cảm thấy oan ức sao?"
"Con không có, những lời ông ngoại dặn là muốn tốt cho con thôi."
Vừa nói Khương Hựu vừa quay đầu đi, "Nhưng có một câu con không đồng ý, con không phải một mình, con còn có... ông ngoại mà."
Nghe vậy Khương Ngọc Nghiễm đột nhiên run người.
"Sau khi ba mẹ mất." Khương Hựu nói tiếp, "Ông chính là... người thân nhất của con."
Mặc dù nghiêng đầu là để né ánh mắt của Khương Ngọc Nghiễm, nhưng ông vẫn thấy khóe mắt của nam sinh ửng đỏ.
Đứa cháu ngoại này từ sau năm tuổi đã làm gia đình bớt lo hơn những đứa trẻ khác, tuy ham chơi nhưng chưa bao giờ gây chuyện, không tranh không giành, rất ít nói chuyện với người nhà, lâu ngày, Khương Ngọc Nghiễm cũng quên mất.
Bây giờ mới biết thì ra trong lòng cháu ngoại, mình là người thân nhất.
Với những người nhà giàu, người thân trước giờ vẫn luôn tính toán với nhau. Mấy năm nay bao nhiêu cuộc đấu đá cấu xé ông cũng thấy nhiều rồi, cũng biết tụi nó chiều mình kính trọng mình chỉ để nhận được sự ủng hộ, nhắc tới, đã lâu ông không còn cảm nhận cái gọi là sự ngưỡng mộ và tình cảm thật sự nữa.
Cho nên khi nghe đứa cháu ngoại nói "Ông là người thân nhất", trái tim ông giống như bị con mèo con đang mọc răng cắn vào, vừa đau vừa xót...
Đúng vậy... Sau khi mất cha mẹ, đứa bé này còn có thể dựa dẫm vào ai?
"... Tiểu Hựu." Nét mặt của Khương Ngọc Nghiễm dùng mắt thường cũng thấy nhu hòa đi nhiều, "Lúc nãy ông ngoại nói chưa đủ tốt, con về suy nghĩ xem sau này nên thế nào, nếu không tìm được phương hướng thì có thể tới tìm ông ngoại."
Khương Hựu hít mũi, "Sẽ không quấy rầy ông chứ?"
Khương Ngọc Nghiễm: "Con đó, là người một nhà sao còn nói quấy rầy hay không..."
... jongwookislove.wordpress.com
Rời khỏi phòng làm việc của Khương lão gia, Khương Hựu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, nếu bị ai nhìn thấy hắn trông như vừa khóc, nói không chừng sẽ có lời ra tiếng vào.
Trên đường về phòng, hắn đi ngang phòng làm việc của Khương Chấn Ninh. Vị học bá kia giờ cũng không bận, vừa xem video vừa chỉnh sửa tài liệu.
Lần trước ở nhà ăn, Khương Chấn Ninh cũng vừa ăn vừa xem video, chỉ là đứng cách xa quá, Khương Hựu không nhìn rõ nội dung của video, lần này ở gần, trong lúc vô tình liếc nhìn một cái.
Làm người ta bất ngờ là, không phải video học tập phổ cập kiến thức gì, mà là video biểu diễn của idol.
Mà có trùng hợp quá không cơ chứ, ngôi sao đó hắn có biết --- Chính là Trình Hề thời gian trước vừa quay chung chương trình xong!
Chẳng lẽ cách học bá giết thời gian nhàm chán là đi xem ngôi sao? Có dân dã quá không vậy?
Bình thường hai người không quen, Khương Hựu không hỏi nhiều, trở về tiếp tục làm mấy công việc còn lại. Có hai đồng nghiệp tới hỏi nguyên nhân chủ tịch tìm, bị hắn dùng mấy câu đuổi đi.
Về đến nhà, trước khi đi tắm, Khương Hựu bỏ nguyên liệu vào nồi hầm, hai tiếng sau Bùi Minh Tiêu đi làm về, là vừa lúc có canh để uống.
Nghe mùi thơm xộc vào mũi cùng hơi khói nóng, Bùi Minh Tiêu nháy mắt tim đập loạn nhịp.
Không trách trước đây vẫn cảm thấy nhà trống trải, thì ra là... thiếu một người.
Không, không phải thiếu một người.
Mà là thiếu mất người này.
Bởi vì canh mới nấu xong, nên vẫn còn rất nóng, Khương Hựu mở nắp nồi ra cho tản nhiệt, kết quả bị hơi nước xộc ra làm phải ngửa mặt ra sau.
Một giây đó liền được người phía sau đỡ lấy.
"Sao lại không coi chừng một chút." Người kia nói, "Bị xộc vào mắt thì làm sao?"
Mặt Khương Hựu thoáng chốc đỏ lên, "Xì" một tiếng, "Em cũng đâu có ngốc... Anh về hồi nào vậy?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Mới vừa vào nhà. Em để xuống đi, anh lấy cho."
Khương Hựu xoay đầu muốn từ chối, Bùi Minh Tiêu theo tư thế này hôn lên trán Khương Hựu.
Đầu bếp đã chuẩn bị xong, dọn canh lên là đủ. Lúc trước Bùi Minh Tiêu đúng là có thói quen ít nói, trên bàn cơm rất ít nói chuyện, hôm nay thì ngược lại để cho Khương Hựu luyên thuyên, còn sẽ đáp lại đôi câu.
Khương Hựu ăn cơm khá nhanh, để chén đũa xuống, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Tiêu ca anh chờ chút, em có đồ cho anh."
Nói xong hắn chạy về phòng lấy cái hộp nhỏ đưa cho Bùi Minh Tiêu.
Bùi Minh Tiêu mở ra, là một chiếc kẹp áo có gắn đồng hồ bỏ túi, hắn hỏi, "Đây là cái gì?"
"Tác phẩm thi chung kết của em." Khương Hựu ngại ngùng nói, "Dùng làm món quà thứ năm."
Ban đầu chạy đi, Khương Hựu từng nói món quà thứ năm là "Ly hôn cho anh tự do", bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngờ nghệch.
Bùi Minh Tiêu nhíu mày, "Anh có thể đổi cho em, nhưng anh không có cách nào lấy lại món quà cũ để trả cho em."
Giấy ly hôn đã sớm bị xé nát, dĩ nhiên đã không còn. Khương Hựu giả vờ tức giận, "Anh đừng có đắc ý vội, em có bản điện tử, nếu như ngày nào đó anh chọc em, em sẽ copy ra một bản dán lên mặt anh!"
Bàn tay Bùi Minh Tiêu khựng lại, không lên tiếng.
Ăn cơm tối xong, Khương Trạm Du lại kéo Khương Hựu đòi chơi game, Khương Hựu làm ổ trên sô pha, giống như hút thuốc phiện mở app lên.
Đã lâu không chơi có rất nhiều thứ phải update, hắn nhấn nút, dư quang liếc về phía Bùi Minh Tiêu vẫn chưa trở về phòng, đang đứng trước gương thử cái kẹp áo.
Người xưa có câu, người đẹp vì lụa, nhưng Bùi Minh Tiêu thì ngược lại. Không phải đồ trang sức tôn hắn lên, mà là hắn nâng phẩm chất của đồ trang sức.
Má nó, người đàn ông này mặc cái gì cũng đẹp vậy trời. Khương Hựu nhất thời nổi tâm sắc, chạy tới hơi nhón chân lên, gặm một cái lên cằm đối phương.
"Nó." Bùi Minh Tiêu quẹt đi cái cằm dính chút nước miếng, chỉ vào kẹp áo, "Có ý nghĩa gì đặc biệt à?"
Khương Hựu không dám nói thiết kế dựa trên lần đầu cả hai gặp nhau, chỉ nói, "Không có, chỉ cảm thấy nó rất đẹp thôi."
Bùi Minh Tiêu quan sát chốc lát, "Là một đêm không trăng sao, anh tưởng là không ai sẵn lòng ở lại trong đêm đen đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]