Uổng công y còn tưởng kỹ năng diễn xuất của mình tệ lắm chứ! 
Thì ra là ngủ rồi! 
Hù chết y! 
Lâm Lạc Thanh "hừ" một tiếng, nhưng rồi y nghĩ lại, không đúng nha, y diễn đến đỗi người xem phải ngủ mất, còn không phải là diễn rất tệ sao?! 
Lâm Lạc Thanh không tin nổi nhìn vị hôn phu của mình, không phải kỹ năng diễn xuất của y tệ tới vậy chứ?! 
Không thể nào không thể nào?! 
Lâm Lạc Thanh thấy tim mình lạnh lẽo. 
Lấy gì để cứu vớt mày đây, kỹ năng diễn xuất làm người xem ngủ gục của tui! 
Lâm Lạc Thanh ngồi trên sô pha, nội tâm nặng nề. 
Y nhìn thoáng Quý Dữ Tiêu đang ngủ say còn lấy tay che, tâm trạng nặng nệ lại lên một cấp bậc mới. 
Thậm chí Lâm Lạc Thanh đã bắt đầu tự hỏi, y có cần đổi nghề không, không thì với kỹ năng diễn xuất làm người ta mơ màng buồn ngủ này, cách giải nghệ không xa. 
Đổi, y không cam tâm; không đổi, có lẽ sau này người xem không cam tâm! 
Cho nên, đổi nghề không, giải nghệ không, đây là một vấn đề! 
Lâm Lạc Thanh đang cẩn thận tự hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. 
Y còn tưởng là điện thoại của mình, vội vàng lấy ra, chuẩn bị tắt, sợ quấy rầy giấc ngủ của Quý Dữ Tiêu, kết quả lấy ra mới phát hiện, không phải điện thoại của y, vậy chính là...... Quý Dữ Tiêu. 
Y ngóng cổ nhìn qua bàn làm việc của Quý Dữ Tiêu, mới vừa nhìn thấy điện thoại, đã thấy Quý Dữ Tiêu nhúc nhích. 
Hắn từ từ ngước mặt lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-cha-vai-ac/241078/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.