Ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, Tầm Phương vô cùng tâm đắc với truyện thơ Truyện Kiều. Trong đó có hai câu trác tuyệt như thế này:
"Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ."
Vô cùng phù hợp để diễn tả tình trạng hiện tại. Một người lo lắng đứng bên ngoài, một người co ro chịu đựng sự giày vò của nỗi buồn, thất vọng, lo sợ. Bão lòng anh cuồn cuộn hơn sóng dữ, cột gió cao thổi bay những hy vọng mong manh còn sót lại, đưa anh đến thế giới lạnh lẽo, từng chút từng chút nhấn chìm anh xuống hố đen vô tận.
Tầm Phương tựa cả người lên cửa, nhìn bóng lưng ai đó chằm chằm. Dù dì Thông đang nói chuyện cùng mình, cô vẫn không rời mắt khỏi anh.
"Đã hai tiếng rồi phải không Phương? Để vậy không phải cách hay đâu con. Hay là để dì vào đó khuyên nó."
Tầm Phương lắc đầu, nói rằng: "Không ổn đâu dì. Hiện giờ anh ấy vẫn chưa hết giận, bây giờ dì vào đó chưa chắc gì anh ấy nghe đâu."
"Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?" Dì Thông sốt ruột, đi đi lại lại trước cửa phòng.
Tầm Phương kéo tay áo, ngăn bà tiếp tục di chuyển, bằng không, e là cô sẽ ngất xỉu vì chóng mặt.
"Dì đừng lo, con sẽ đứng ở đây trông anh ấy."
Nhìn vào ánh mắt kiên định và thái độ cứng rắn của cô đã phần nào san sẻ đôi chút lo lắng trong lòng dì Thông, trước khi rời khỏi tầng hai, dì nắm chặt tay Tầm Phương, đôi mắt già nua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815790/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.