Khi cô đứng trước cửa lớn của căn nhà vừa hay trông thấy Dĩ Lâm đang đứng nơi đó, anh khoanh tay trước ngực, nửa người trên tựa lên khung cửa gỗ nâu đỏ.
Cô bước đến trước mặt Dĩ Lâm, thấp giọng hỏi: "Anh đứng ở đây làm gì vậy?"
"Anh đứng ở đây ngắm cảnh, hôm nay trời đẹp thật đấy."
Tầm Phương ngây dại trước câu trả lời kỳ quái của Dĩ Lâm, cô ngửa đầu nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, mặt trời giữa trưa phát ra ánh sáng lóa mắt.
"Không bao lâu nữa là anh được nhìn thấy thôi. Sao nào, có thấy vui không?"
Dĩ Lâm trầm ngâm, chẳng biết anh đang nghĩ đến điều gì mà mặt mày ủ rũ. Thấy anh buồn rầu, cô không tiếp tục chủ đề đó nữa, bèn lảng sang chuyện khác: "Xem ra hai mẹ con anh làm lành rồi đúng chứ?"
Khỏi phải bàn, tâm trạng vốn như chó gặm của Dĩ Lâm chỉ vì chủ đề mới của Tầm Phương tan tành không còn mảnh nguyên vẹn.
"Ờ, mẹ nói không còn dỗi nữa, nói từ đây về sau vẽ chăm sóc đứa con này thật cẩn thận." Dĩ nhiên, anh biết trong mười câu mẹ nói với mình chẳng có nửa lời thật lòng.
Nhưng Tầm Phương thì khác, vốn dĩ ban đầu không hề nhận ra mối quan hệ như chó với mèo của hai mẹ con anh chẳng phải ngày một ngày hai, cô chỉ cho rằng đó là lần giận dỗi đơn giản như các cặp mẹ con khác trên thế giới. Vì thế, hư tình giả ý bà trao cho Dĩ Lâm biến chất thành thật lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815751/chuong-45.html