Cứ như thế cô và anh trải qua năm ngày yên bình. Qua ngày thứ sáu, một vị khách không mời mà tới đảo lộn cả sự bình lặng quý giá của cô.
Tầm Phương đứng nép vào bức tường đối diện cảnh cửa, mụ mị đầu óc trước lời giải thích của dì Thông. Dì chỉ vào tấm lưng thon thả, mềm mại sau tấm kính thủy tinh, thản nhiên nói:
"Là Trinh đó mà, mấy năm nay nó đều ở nước ngoài, xem ra vừa về nước là chạy đến thăm Lâm liền." Thật ra Tầm Phương chẳng mấy quan tâm cô ấy là ai, thứ cô quan tâm là nửa lời sau của dì Thông: "Hai đứa nó được gia đình hứa hôn hồi nhỏ, tình cảm thắm thiết lắm, dì thấy sau lần này có khi sẽ cưới cũng nên."
Lỗ tai cô lùng bùng, tiếng nổ vang trong đầu phá vỡ mọi mạch cảm xúc. Tầm Phương mím chặt môi, bóng tối tuyệt vọng chạm vào tấm lưng gầy gò hăm he nuốt trọn cả thân thể. Cô nhìn dì Thông trân trân như muốn xác nhận bà có đang nói dối hay không. Vào lúc cô muốn nói gì đó, tiếng của dì Thông bỗng phát ra ngân vang như chuông, mạnh mẽ phá tan dũng khí.
"Xem ra hôm nay hai đứa nó sẽ nói chuyện cả ngày cho xem, lần nào gặp nhau cũng chí chóe như con nít." Bà vỗ vai Tầm Phương: "Thôi con xuống dưới ăn cơm đi rồi hẵng lên đây. Dì định chạy về gọi báo tin vui cho ông chủ rồi chiều dì chạy vào. Con có muốn ăn gì không để chiều dì đem vô."
Tầm Phương thững thờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815750/chuong-46.html