Phó Hoài Phỉ cũng không phải là một cao thủ trà đạo, những lời này đều là Tang Nham từng bước từng bước dạy anh ta.
Bởi vậy lúc phát huy đã vô tình đi quá xa, suýt chút đã hô lên “anh ưi” rồi.
Thẩm Đình Châu luôn chậm chạp cũng nhận ra điều kỳ lạ, anh nghi ngờ Phó Hoài Phi bị cảm, chứ không thì sao giọng lại như vậy…
Khó tả lắm.
Nhưng bản thân Phó Hoài Phỉ lại không nhận ra điều đó, anh ta vẫn còn đắm chìm trong phần diễn khoa trương đó, nói với Hứa Tuẫn: “Tiểu Tuần, tại sao cháu không nói chuyện? Không thể nào, cháu sẽ không giận thật chứ?”
Anh ta không giỏi “pha trà” nhưng lại rất giỏi ra vẻ yếu ớt.
Đầu tiên Phó Hoài Phỉ làm lộ ra nửa bên mặt hoàn hảo của mình, sau đó mới nhỏ giọng ho như Lâm Đại Ngọc, dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Thẩm Đình Châu.
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, làm… làm cho Tiểu Tuần không vui.”
Thẩm Đình Châu: “…”
Là anh bị ảo giác sao, tại sao anh lại nghe được như có người gọi “anh ưi”.
Hứa Tuẫn lạnh lùng cầm khăn lau miệng: “Cậu, cháu nhỏ hơn cậu, đừng gọi cháu là “anh ưi”.”
Phó Hoài Phỉ cảm thấy áy náy, ủa… Vừa rồi anh ta gọi vậy sao? Tang Nham liều mạng nháy mắt với Phó Hoài Phỉ: Cậu chủ không gọi, là cậu ta đang trêu cậu chủ đó, mau mắng cậu ta đi!
Mặc dù Tang Nham khẳng định, Phó Hoài Phỉ vẫn thiếu tự tin: “Cậu không có…”
Hứa Tuẫn bỏ khăn xuống, lúc này thân phận của hắn với Phó Hoài Phỉ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894534/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.