Phó Hoài Phỉ nhìn Thẩm Đình Châu, ánh mắt chợt sáng lên: “Là cậu!”
Tiếng “là cậu” phát ra ra đầy cảm xúc, ẩn chứa niềm vui khôn xiết sau cuộc hội ngộ bất ngờ, khí thế ấy vượt xa nhân gian, làm Thẩm Đình Châu đứng chết trân tại chỗ.
Thẩm Đình Châu: “Ừm, là tôi.”
Nhận được câu trả lời của Thẩm Đình Châu, Phó Hoài Phỉ vui mừng chạy đến: “Cậu còn nhớ tôi không?”
Thẩm Đình Châu ngập ngừng đáp: “Tất nhiên, vài ngày trước chúng ta vừa gặp mà.”
Vài ngày trước?
Bước chân Phó Hoài Phỉ khựng lại, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng gặp nhau bên bờ sông vài ngày trước, nụ cười trên mặt dần tắt.
Thẩm Đình Châu: ?
Không biết có phải ảo giác không, anh cảm giác Phó Hoài Phỉ hóa đá tại chỗ, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì anh ta đã vịn tường ho nhẹ.
Phó Hoài Phỉ để lộ chiếc cổ thiên nga với đường nét tuyệt đẹp, ho giả vờ mà lại toát lên vẻ mỹ miều khó tin.
Thẩm Đình Châu không nhịn được bước xuống vài bậc thang, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Phó Hoài Phỉ nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú hòa trong ánh sáng ấm áp, những mạch máu xanh tím hiện rõ, vẻ yếu đuối nhưng lại mềm mại đến mức khó tin.
Anh ta cười yếu ớt: “Không sao, bệnh cũ thôi, khụ, khụ, khụ.”
Thẩm Đình Châu cảm thấy chắc chắn Phó Hoài Phỉ sức khỏe không tốt, nhưng với tư cách là một bác sĩ, anh có trực giác rằng cái “không tốt” này có chút nào đó như được cố tình sắp đặt.
Dù sao thì ai lại ho kiểu này chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894533/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.