Cuối cùng chỉ có Thẩm Đình Châu và quản gia ăn trưa.
Trên bàn ăn, Thẩm Đình Châu nhỏ giọng nói: “Bị cảm mà không ăn cơm có thể sẽ bị hạ đường huyết.”
Quản gia nói: “Không sao, trước khi ăn cậu ấy đã uống một bát canh rồi.”
Thẩm Đình Châu sững sờ một lúc, nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng, quản gia sao có thể để Hứa Tuẫn bị đói được?
Sau đó, Thẩm Đình Châu yên tâm ăn cơm.
Cặp đôi cậu chủ và quản gia này có cách tương tác riêng của họ, tốt hơn hết anh không nên can thiệp.
Buổi chiều Thẩm Đình Châu còn có việc phải làm, sau khi ăn xong, quản gia tiễn anh ra cửa.
Quản gia hỏi: “Ngày mai bác sĩ Thẩm có đến nữa không? Mỗi khi cậu đến, tâm trạng của mèo đều tốt hơn nhiều.”
Người yêu mèo họ Thẩm rất dễ dàng chấp nhận lời khen này, nhưng miệng vẫn khách sáo vài câu: “Cũng không hẳn, tính tình nó vốn đã tốt.”
Quản gia liếc nhìn cục bông trên ghế sofa.
Tính tình này không tốt lắm, vừa bướng bỉnh vừa khó nuôi.
Đang nói chuyện, điện thoại của Thẩm Đình Châu reo lên, là Tô Du gọi hỏi anh khi nào đến.
Tô Du muốn ra ngoài đi dạo, nhưng buổi chiều Ngu Minh Yến có một cuộc họp video nên Thẩm Đình Châu sẽ nhận nhiệm vụ này.
Công việc của anh vào mỗi thứ Tư là giúp ba bầu giữ tâm trạng tốt.
Sau khi Thẩm Đình Châu cúp điện thoại, quản gia hỏi một câu: “Là cậu Tô gọi đến sao?”
Thẩm Đình Châu hơi kinh ngạc: “Chú quen cậu Tô ạ?”
Quản gia đáp: “Hồi cậu ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894509/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.