Hôm đó, quản gia vẫn bất chấp mưa lớn mà quay về.
Bộ quần áo lúc nào cũng chỉnh tề của ông giờ đây nhăn nhúm vấy đầy bùn đất, như thể ông đã già đi vài tuổi chỉ sau một đêm.
Khi thấy Thẩm Đình Châu bước xuống từ tầng hai, quản gia không quá ngạc nhiên mà chỉ hỏi: “Không sao chứ?”
Thẩm Đình Châu đáp: “Không sao ạ, cậu ấy đã ngủ rồi.”
Cơ thể căng thẳng của quản gia dần thả lỏng, lộ rõ vẻ biết ơn chân thành: “Cảm ơn cậu, bác sĩ Thẩm.”
“Chú đừng khách sáo, đây là công việc của cháu.” Thẩm Đình Châu ngừng một chút: “Nhưng có lẽ cháu phải xin nghỉ việc.”
Quản gia dường như biết chuyện xảy ra đêm qua, khéo léo từ chối lời xin nghỉ việc của Thẩm Đình Châu.
Thẩm Đình Châu có chút phiền muộn, hôm qua anh dũng cảm trói Hứa Tuẫn lại là vì đã quyết tâm nghỉ việc.
Nếu không thể nghỉ việc thì tên nhóc đó vẫn là khách hàng của anh.
Quản gia nhìn lên phòng Hứa Tuẫn trên lầu, ánh mắt đượm buồn: “Trước đây Tiểu Tuần là một đứa trẻ ngoan.”
Thẩm Đình Châu ngẩn người nhìn quản gia.
Quản gia dời mắt, mỉm cười với Thẩm Đình Châu: “Bác sĩ Thẩm, từ tháng sau tôi sẽ tăng lương cho cậu gấp ba nhé?”
Thẩm Đình Châu: Được!
Vị bác sĩ đang muốn mua nhà ngay lập tức đồng ý, chần chừ thêm một giây cũng là sự bất kính với tiền bạc.
*
Năm đó Thẩm Đình Châu không thể trả lời câu hỏi của Hứa Tuẫn, đến hôm nay vẫn không biết nói gì để an ủi hắn.
Có những lúc, lời nói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894508/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.