Chương trước
Chương sau
Thật ra, Bạch Hiểu không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, nhưng đối với sự “Động tay động chân” của Cẩu Câu thì lại không chán ghét.

Đương nhiên, cũng không có nghĩa là Bạch Hiểu thích.

Cũng may Cẩu Câu không kích động lắm, cử chỉ vẫn còn một xíu dè dặt.

Cẩu Câu dẫn Bạch Hiểu đến khu vực công cộng trước, thật ra Bạch Hiểu đã xem qua video kết cấu của chiến hạm, đại khái đã biết bố cục ở đây. Trong lòng cũng không cảm thấy Cẩu Câu có thể giới thiệu được cái gì mới mẻ.

Kết quả, Cẩu Câu đúng thật là giới thiệu được rất nhiều.

Tỷ như: “Bồn hoa sau cửa sổ mạn tàu ở phòng nghỉ ngơi là nơi thích hợp nhất để ngắm phong cảnh một mình”, “Đồ uống của phần ăn A đổi thành nước trái cây ở phần ăn B mới là sự kết hợp tuyệt vời nhất”, “Thật ra có thể đặt trước đồ ăn khuya bằng đầu cuối trong mạng nội bộ chiến hạm”……

Bạch Hiểu tâm phục khẩu phục.

Nhưng Bạch Hiểu vẫn còn nghi hoặc: “Sao cậu lại biết nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy?”

“Emmm……” Cẩu Câu chớp đôi mắt xanh biếc to tròn hai cái, sau đó tầm mắt trôi đi xa, làm bộ không nghe thấy chuyện vừa rồi Bạch Hiểu hỏi.

Bạch Hiểu: “……”

Thôi được, cậu đã tiếp thu được sóng não “Tui không muốn nói” của Cẩu Câu rồi.

Bạch Hiểu cũng không tiếp tục truy hỏi, tùy ý chuyển sang đề tài khác, chỉ vào cánh cửa được dán một chấm đỏ thẫm phía trước, hỏi: “Đó là nơi nào?”

Tầm mắt trôi xa của Cẩu Câu lập tức xoay trở về, tiếp tục đảm nhiệm chức trách bách khoa toàn thư.

Cẩu Câu: “Phòng học tạm thời đó, vốn dĩ là phòng họp của chiến hạm, nhưng trước kia đã được sửa chữa lại, chúng ta đi xem nào.”

Hai người đi vào phòng học, bên trong có khoảng mười chiếc bàn đôi xếp thành hai hàng tạo hình lục giác, ở giữa chừa ra một khoảng không gian, là nơi giành cho giảng viên.

Đây là lần đầu tiên Bạch Hiểu nhìn thấy phòng học như vậy, không khỏi có chút mới lạ.



Mà Cẩu Câu đã nhanh như chớp chạy tới ven tường, làm ra vẻ mặt “Tui muốn gây chuyện” rồi nhìn về phía cậu: “Bạch Hiểu, nhìn này.”

Bạch Hiểu ngó qua.

Sau đó liền thấy Cẩu Câu đột nhiên đập tay lên tường, vách tường "Tích" một cái vang lên âm thanh nhắc nhở ngắn ngủi, sau đó toàn bộ mặt tường bắt đầu phai màu.

Không đến năm giây, vách tường trở nên trong suốt, hình thành một chiếc cửa sổ sát đất thật lớn.

Trong nháy mắt, tầm nhìn trở nên trống trải vô ngần, trời xanh mây trắng ập vào mắt, hệt như toàn bộ không trung đều bị lật úp xuống.

Bạch Hiểu hít hà một hơi, bị cảnh đẹp bất thình lình này làm kinh sợ.

“Đây là kim loại trong suốt, đặc sản của Kester đó, lợi hại không ~”

Cẩu Câu vô cùng vừa lòng với biểu tình kinh diễm của Bạch Hiểu, y đắc ý nhếch nhếch khóe miệng.

Bạch Hiểu còn chưa kịp trả lời, đã nghe phía cửa đột nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo, tiếp theo là những âm thanh kinh ngạc cảm thán.

“Wow oa. Phòng học này thật không tồi.”

Bạch Hiểu hoàn hồn, xoay người nhìn lại, phát hiện phía cửa xuất hiện sáu bảy lưu học sinh, bọn họ đều mặc tây trang giống hệt Cẩu Câu, đây hẳn là trang phục thống nhất giữa các lưu học sinh.

Nói chuyện chính là một nam sinh tóc dài qua tai, mày rậm mắt to, dáng vẻ rất có tinh thần.

Phía sau anh còn có một nữ sinh tóc dài, bộ dáng thanh thuần, thấy Bạch Hiểu nhìn qua, liền mỉm cười gật đầu với cậu.

Các học sinh còn lại đều đặt lực chú ý đặt vào trong phòng học.

Nam sinh bước vào, nghịch ngợm chớp mắt, tự giới thiệu: “Chào các cậu, tôi là Lạc Kỳ, là phó giáo sư của đại học Bắc Quốc, chuyên ngành năng lượng máy móc.”

Nữ sinh thanh thuần phía sau anh cũng giới thiệu: “Tôi tên Tô Mi, là nghiên cứu sinh ngành sinh vật học của đại học Đông quốc.”

Bạch Hiểu: “……”

Quả thật, trong nhóm lưu học sinh này không có khả năng có học tra.

“Chào các cậu, tui là Cẩu Câu, còn cậu ấy là Bạch Hiểu.”

Cẩu Câu không biết khi nào đã tới bên cạnh cậu, tự giới thiệu bản thân và Bạch Hiểu.

Lạc Kỳ cười: “Tôi biết cậu ấy.”

Lạc Kỳ chỉ vào Bạch Hiểu, sau đó hạ ngón tay xuống, chỉ vào gà con bên chân Bạch Hiểu.

Lạc Kỳ: “Còn có, đây là ấu tể khủng trảo thú, video các cậu chạy vòng vòng quanh chân điện hạ, đầu cuối của tôi vẫn còn lưu lại.”

Bạch Hiểu: “……”

Tô Mi cười lộ rõ hai lúm đồng tiền trên má: “Tôi cũng có lưu video kia, siêu đáng yêu.”

Bạch Hiểu: “……”

Cậu không những không muốn cảm ơn, mà thậm chí còn muốn hack mấy cái đầu cuối đó nữa kìa.

Cẩu Câu: “Video gì nha?”



“Khụ.” Bạch Hiểu ho nhẹ một tiếng, quyết đoán kết thúc đề tài này: “Các cậu cũng tới làm quen hoàn cảnh ở đây à?”

Lạc Kỳ và Tô Mi cũng không phải loại người không có ánh mắt, cứ như vậy cho qua vấn đề này, theo đề tài của Bạch Hiểu mà nói chuyện.

Lạc Kỳ: “Tôi cho rằng phòng học bên này có thứ gì liên quan, nên muốn tìm hiểu trước một chút, kết quả không nghĩ tới ngay cả người không có.”

Tô Mi nói tiếp: “Có điều cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, thứ kim loại trong suốt này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”

Bạch Hiểu gật đầu: “Tôi cũng lần đầu thấy.”

Lạc Kỳ và Tô Mi không hẹn mà cùng nhìn về phía Cẩu Câu, Lạc Kỳ nói: “Lại nói tiếp, Cẩu Câu, sao cậu giống như rất quen thuộc với chiến hạm này thế?”

Cẩu Câu chớp chớp mắt, sau đó gãi đầu cười “Hắc hắc” hai cái, rồi không lên tiếng nói lời nào.

Lạc Kỳ: “……”

Tô Mi: “……”

Bạch Hiểu yên lặng dời mắt, cậu có thể “Nghe” hiểu cảm xúc của Cẩu Câu, tuy rằng thoạt nhìn đây là một hành động giả ngu cự tuyệt, nhưng kỳ thật trong lòng Cẩu Câu lại tràn đầy thấp thỏm.

Bạch Hiểu có thể lờ mờ đoán được nội tâm y lúc này: Không phải tôi, tôi không biết đừng có hỏi nữa QAQ

Khóe miệng Bạch Hiểu khẽ câu, cảm thấy Cẩu Câu đúng thật là có thể nghĩ như vậy.

“Cậu chính là nhân viên chăn nuôi kia?”

Lúc này, trong đám học sinh bên cạnh đã tham quan xong, đột nhiên có người mở miệng.

Bạch Hiểu còn chưa quay đầu, đã nghe ra thanh âm kia tuyệt đối không thân thiện.

Vì thế lúc Bạch Hiểu nghiêng người nhìn lại, trên mặt cũng không còn ý cười.

Đối phương là một nam sinh dáng dấp bình thường, thấy Bạch Hiểu nhìn qua, nhưng cũng không có ý nghe cậu trả lời, mà tiếp tục nói: “Tôi nghe nói do con non khủng trảo thú kia thích cậu, nên Lục chuẩn tướng mới tiếp tục thuê cậu làm nhân viên chăn nuôi, còn cho cậu quyền lợi của lưu học sinh.”

Nam sinh nói xong tạm dừng một giây, quét mắt từ đầu đến chân Bạch Hiểu một lượt, sau đó mới cười như không cười, đề cao ngữ điệu rồi cảm thán: “Vận khí thật là tốt quá nha.”

Không khí trong phòng học nháy mắt đình trệ, ngay cả Cẩu Câu cũng nghe ra đối phương không có ý tốt.

Mặt Cẩu Câu lập tức nhíu lại, lúc Lục chuẩn tướng sắp xếp y ở chung với Bạch Hiểu, cũng đã phân phó y chiếu cố cậu.

Chỉ là còn không đợi Cẩu Câu vì cậu mà dũng cảm bước ra, bản thân Bạch Hiểu đã mĩm cười.

Tuy rằng biết đối phương đang chèn ép mình, nhưng Bạch Hiểu vẫn không tức giận.

Bởi vì cậu tán đồng với lời đối phương nói lắm.

Lần lưu học này đối với loài người có ý nghĩa rất trọng đại, bốn nước con người chọn lựa kỹ càng, cũng chỉ có thể nhét vào 30 lưu học sinh. Nhưng Bạch Hiểu chỉ là một học sinh dở với chiếc bằng cấp giáo dục bắt buộc, mà vẫn được xếp vào lớp này, còn có được cơ hội học tập bình đẳng với các thiên tài kia.

Có thể nói, vận mệnh của Bạch Hiểu cũng vì vậy mà thay đổi.

Cho nên dù biết lúc này mình nên cảm thấy bị mạo phạm, nhưng Bạch Hiểu vẫn vui vẻ: “Ừ, tôi cũng cảm thấy tôi rất may mắn.”

Nam sinh: “……”



“Phốc.”

Lạc Kỳ quay đầu cười thành tiếng.

Tô Mi cũng nhấp nhấp khóe miệng, có điều thay sắc mặt nam sinh bắt đầu khó coi, không khí không khỏi càng thêm cứng ngắc, Tô Mi đề nghị: “Thời gian cũng đã tầm tầm giữa trưa, chúng ta thuận đường đi ăn cơm luôn đi.”

Một nữ sinh khác cũng lập tức phụ họa, hơn nữa còn tràn đầy chờ mong: “Không biết có thể gặp được điện hạ hay không nữa ~”

Bọn học sinh nối đuôi nhau ra khỏi phòng, sắc mặt nam sinh kia biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ hừ một tiếng, đi theo ra ngoài.

Bạch Hiểu nhẹ nhàng thở ra, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì cậu cũng không muốn có xung đột gì với mấy đứa "con cưng của trời" này.

Ngược lại Cẩu Câu đã tức giận đỏ mặt, giống hệt cá nóc tròn vo, gửi báo cáo mách lẽo với Lục Vinh.

Cùng lúc đó, phòng chỉ huy.

“Thuyết vận mệnh ma hạch?” Tang Phong lặp lại một lần lời Lục Vinh nói, sau đó gật đầu, “Có nghe nói.”

Có một vị học giả từng nói, thật ra ma hạch có mùi vị, chẳng qua là người Kester không có cách nào dùng khứu giác ngửi được. Nhưng lại có xác xuất một phần mười triệu, có người có thể ngửi được hương vị này, hơn nữa cả hai còn đồng thời ngửi được, không phải vô cùng chán ghét, thì chính là đặc biệt hấp dẫn.

Mà ví dụ duy nhất được ghi lại, là trường hợp đặc biệt hấp dẫn kia.

Hai người kia nói cho nhau nghe hương vị ma hạch của đối phương, hơn nữa cuối cùng còn kết làm vợ chồng.

Tang Phong có chút kỳ quái: “Sao lại đột nhiên nhắc tới cái này?”

Lục Vinh: “Điện hạ từng nói, ngửi được mùi hương rất thơm trên người Bạch Hiểu.”

Tang Phong hiểu rõ ý của Lục Vinh, hắn nhìn anh một cái, nói: “Bạch Hiểu là con người.”

Lục Vinh cười, lấy ra một bản tinh thể đưa cho Tang Phong, nói: “Trình tự gen quả thật là con người, nhưng hôm nay tôi phát hiện, trên người cậu ta có một khối Hạch Giáp.”

Tang Phong cầm bản tinh thể trong tay, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc hiếm thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.