Lục Vinh không nghĩ tới, chiến hạm chỉ vừa xuất phát không đến năm phút, mà đã có người đến phòng y tế, lại còn là hai người quen.
Cẩu Câu, Bạch Hiểu.
Cẩu Câu sắp khóc đến nơi, còn Bạch Hiểu thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Phía sau hai người còn có hai quả cầu lông một lớn một nhỏ theo sau.
Lục Vinh: “…… Say chiến hạm à?”
Lục Vinh liếc mắt một cái đã nhìn ra bệnh trạng của Bạch Hiểu, nên cũng không quá lo lắng. Ngược lại còn rất có hứng thú với tạo hình bây giờ của hai người, thậm chí còn nhìn qua nhìn lại mấy lần.
Cẩu Câu gật đầu như giả tỏi, âm thanh nức nở sắp khóc: “Cậu ấy sẽ không chết đó chứ?”
Lục Vinh: “…… Vì sao say chiến hạm lại chết?”
Cẩu Câu: “Ông nội tôi nói.”
Lục Vinh: “……”
Lục Vinh cảm thấy lần sau lúc gặp được cha mẹ Cẩu Câu, thì phải đề ra cho bọn họ mấy vấn đề về giáo dục con trẻ một chút mới được.
Lục Vinh: “Sẽ không chết.”
Hai mắt Cẩu Câu sáng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi!”
Lục Vinh: “…… Ôm cậu ấy vào đây trước đã.”
Lục Vinh bảo Cẩu Câu đưa Bạch Hiểu vào khoang trị liệu, sau đó kiểm tra đo lường các hạng mục số liệu một chút, kết quả phát hiện, Bạch Hiểu này còn say rất nghiêm trọng.
Lục Vinh suy xét một lát, rồi đậy kín cửa khoang, nói với Cẩu Câu: “Được rồi, để cậu ấy ở khoang trị liệu nằm một lúc, cậu về trước đi.”
"Ừm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-lai-lai-lai-nay-mam-roi/3324375/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.