Khi trước đã từng nói, mỗi năm Bạch Hiểu đều sẽ nảy mầm. Mà mỗi lần đều vào lúc đêm khuya, lần nào Bạch Hiểu cũng bị ngứa tỉnh.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Đứng trước gương ở phòng tắm, Bạch Hiểu nhìn bản thân bên trong.
Hai mắt thanh niên trong gương đã buồn ngủ đến mông lung, một đầu tóc ngắn hơi cuốn lên như rong biển quấn vòng thành một cục bông, bồng bềnh mềm mại. Mà ở ngay giữa đám rong biển này, một hạt mầm xanh đột nhiên mọc lên.
Mầm kia chỉ lớn bằng hạt đậu phộng, trên đỉnh là hai mảnh mầm giống như lá cải xoong*, bên dưới hình côn nhỏ xíu, thẳng tắp, toàn thân xanh mướt động lòng người, mềm đến mức có thể vắt ra nước.
*Gốc là 豆瓣.
Bạch Hiểu nhìn lướt qua hạt mầm kia, sau đó hơi bất đắc dĩ mà nói với bản thân trong gương: “Chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi.”
Thanh niên trong gương dùng đôi mắt say ngủ nhìn lại.
Bạch Hiểu thu hồi tầm mắt, trước tiên gãi đầu mấy cái, sau đó lấy một sợi dây da nhỏ màu đen trong cổ áo ngủ ra, phía dưới treo một mặt dây hình tròn, chỉ bằng ngón tay cái.
Đây là nút không gian của Bạch Hiểu.
Nhưng không phải do cậu mua, mà được phát hiện trong tã lót của cậu. Có thể là cha mẹ để lại, cũng có thể do người khác đánh rơi, dù sao thì ở nơi Bạch Hiểu được phát hiện, cũng vừa mới trải qua một trận chiến loạn.
Không gian trong nút cũng không lớn, chỉ bằng một cái thùng giấy nhỏ, mà hiện giờ Bạch Hiểu đặt vào bên trong chỉ có một thứ.
Cậu ấn ngón cái lên nút không gian, bên trên lóe ra ánh sáng nhợt nhạt, một chiếc bình thủy tinh lớn chừng nắm tay đã xuất hiện trong tay cậu.
Bình thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong.
Gần nửa bình chứa toàn là chồi non —— giống hệt hạt mầm trên đỉnh đầu Bạch Hiểu.
Đây là hạt mầm mọc ra vào sinh nhật mỗi năm, từ lúc Bạch Hiểu năm tuổi đến giờ.
Kỳ thật, sau khi lớn lên một chút, Bạch Hiểu cũng khá tò mò với hạt mầm của bản thân, nhưng lúc cậu biết “Thợ săn” tồn tại, và đủ loại năng lực kỳ quái của bọn họ, cậu cũng thấy an tâm hơn.
Bạch Hiểu nghĩ, hạt mầm hẳn là “Tác dụng phụ” của năng lực đặc biệt nào đó của cậu rồi.
Giống như năng lực đặc biệt của một đàn anh đại thợ săn của học viện thiên sứ, răng nanh anh ta dài hơn người bình thường, còn không ngừng phát triển thêm, cần phải mài mòn định kỳ.
Mà cậu thì may mắn hơn đàn anh kia nhiều, ngoại trừ vấn đề nhỏ là vô cùng ngứa ngáy ra, thì nó chính là một vũ khí hồi máu sắc bén, so với thuốc trị thương của thợ săn do tiệm thuốc cung cấp cũng khá hơn nhiều.
Nếu đem đi bán, một hạt cũng phải được rất nhiều tiền đó nha.
Bạch Hiểu thỏa mãn ngắm nhìn bình thủy tinh trong tay, tựa như hamster nhỏ đang kiểm kê kho chứa đồ của bản thân.
Bốn bỏ năm lên, trong tay cậu chính là một căn nhà rồi.
Chẳng qua bây giờ còn chưa phải là lúc bại lộ, còn phải tiết kiệm nhiều hơn nữa, rồi tìm một biện pháp vẹn toàn, không thể dẫn lửa thiêu thân.
Bạch Hiểu vừa nghĩ, vừa vặn nắp bình ra.
Trong phút chóc bình thủy tinh hé mở, ở một tầng không gian mà Bạch Hiểu không nhìn thấy, từng sợi ma lực như một làn khói màu xanh nhạt từ trong bình thủy tinh từ từ dâng lên, khuyết tán ra không khí, rồi hóa thành sương mù dày đặc, lấp đầy toàn bộ phòng rửa mặt, hơn nữa còn chen chúc qua kẹt cửa bay ra ngoài.
“Loảng xoảng!”
“Pi!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng vang, một là âm thanh va chạm của đồ vật, hai là tiếng kêu của gà con.
Cậu nghe được, trong tiếng kêu chói tai của gà con, đang hàm chứa ý cảnh cáo và công kích.
Trong lòng Bạch Hiểu căng thẳng, sau đó vội vàng duỗi tay nhổ hạt mầm trên đỉnh đầu xuống —— giống như là gỡ một miếng dán trên da đầu, phát ra một tiếng "rắc" nhỏ xíu, rễ mầm và làn da của Bạch Hiểu hoàn toàn không chịu chút tổn thương gì.
Bạch Hiểu chưa kịp xem, đã ném hạt mầm vào bình thủy tinh, nhanh chóng đóng lại, rồi thu vào nút không gian, sau đó mở cửa ra ngoài.
Bạch Hiểu một bên mở cửa, một bên thấp giọng nói: “Lòng đỏ trứng mày sao thế ——”
Âm cuối mang theo nghi hoặc bị nghẹn lại ở yết hầu, thân thể Bạch Hiểu đã cứng đờ tại chỗ.
Cậu vẫn duy trì động tác mở cửa, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai trước mặt.
Người kia chính là Tang Phong, nhìn dáng vẻ là mới từ yến hội trở về, chỉ thấy cà vạt và âu phục còn chưa cởi ra.
Mà ở dưới chân hắn, có một cục lông tròn màu vàng kim dán vào, nhìn kỹ lại, hóa ra là gà con đang phẫn nộ mà dùng chiếc mõm ngắn ngủn hồng xé rách ống quần Tang Phong.
Bạch Hiểu: “……”
Bạch Hiểu có chút bối rối: “…… Điện hạ?”
Tang Phong không nói gì, nhưng đồng tử vốn dựng đứng lên đã dần dần khôi phục như ban đầu, ánh mắt mang theo cấp bách và khát cầu cũng từ từ bình tĩnh, thay vào đó là nghi hoặc và lo âu.
Biến mất rồi.
Mùi hương mãnh liệt đến mức như muốn ăn mòn lý trí hắn, vừa rồi, trong nháy mắt kia đã biến mất.
Mày Tang Phong khẽ nhăn lại, hắn đảo mắt qua Bạch Hiểu và phòng rửa mặt phía sau cậu, rồi như phát hiện ra gì đó, Tang Phong đột nhiên bước đến chỗ Bạch Hiểu một bước.
Bạch Hiểu cả kinh.
Khoảng cách giữa hai người vốn chỉ hơn một bước, mà lúc này đã vượt qua mức phòng ngự an toàn của Bạch Hiểu, động tác của hắn làm cậu cảm giác được sự uy hiếp, theo bản năng mà muốn lui về phía sau.
Có điều cậu vừa mới cử động, đã bị một bàn tay to bắt lấy gáy, sau đó cậu không chỉ không lùi lại phía sau, mà ngược lại thân thể còn theo lực tác động mà nghiêng về phía trước, nửa người trên trực tiếp đâm vào lòng Tang Phong.
Thân thể chàng trai cứng ngắc, làm chóp mũi Bạch Hiểu có hơi đau.
Sau đó Bạch Hiểu ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ bột giặt lưu lại trên áo sơmi, còn có, nhiệt độ và hormone tỏa ra qua làn da của chàng trai.
Trong nháy mắt, mặt Bạch Hiểu đỏ bừng.
Nhưng Tang Phong lại không nhận ra cậu khác thường.
Hắn bắt được Bạch Hiểu, bởi vì hắn cảm giác được trên người cậu vẫn còn mùi hương xót lại.
Tang Phong cúi đầu, ngửi nhẹ vào đỉnh tóc Bạch Hiểu, giống như một con dã thú đang tìm kiếm thức ăn, cẩn thận không buông tha bất kỳ chỗ nào.
May mắn thay, hắn tìm đúng rồi.
Hương vị kia đã rất nhạt, hơn nữa còn đang dần biến mất, nhưng không hề nghi ngờ, nơi phát ra chính là trên người Bạch Hiểu.
Tang Phong không chịu nỗi dụ hoặc, đầu hắn càng lúc càng thấp, thẳng đến khi chóp mũi chạm vào da đầu cậu.
Rất ấm.
Cũng rất lạnh.
Bạch Hiểu cảm giác được đỉnh đầu bị đụng vào, sau đó thân thể không tự giác mà run nhẹ, giống như nhánh xấu hổ bị người ta mạo muội chạm vào.
Cuối cùng Tang Phong cũng nhận ra Bạch Hiểu đang quẫn bách, hắn cúi đầu nhìn xuống biển tóc đen cuốn lại như rong biển của cậu, sau đó buông lỏng tay ra, hơn nữa còn chủ động lui về phía sau một bước.
Tiếp theo, Tang Phong liền thấy được khuôn mặt và hai tai đỏ bừng, cùng với đôi mắt ướt dầm dề của Bạch Hiểu.
Mà cảm xúc trong ánh mắt kia, tuy rằng Tang Phong chưa từng trải qua, nhưng hắn không nhầm lẫn được.
Tang Phong ngẩn người, sau đó hắn mới ý thức được hành động của bản thân làm Bạch Hiểu hiểu lầm, nhưng tệ hơn chính là, giờ đây hắn không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Tang Phong có hơi áy náy, vô cùng day dứt nhìn Bạch Hiểu: “Xin lỗi.”
Trong đầu Bạch Hiểu lúc này như bị bong bóng màu hồng phấn lấp đầy, lúc radar tình yêu bật đến mức cao nhất, Bạch Hiểu nhạy bén bắt được áy náy và hối lỗi trong Tang Phong.
Sau đó, đầu óc sắp sôi trào của cậu đã bị ướp lạnh.
Tạm thời nhiệt độ trên mặt không giảm xuống, nhưng Bạch Hiểu đã khôi phục lại trạng thái tự nhiên. Cậu không phải không xấu hổ mà cười cười, sau đó hỏi: “Xin hỏi là có chuyện gì sao?”
Nói xong, hắn gật đầu với Bạch Hiểu, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này, gà con vẫn đang kéo ống quần Tang Phong cũng chịu nhả ra, thẳng đến khi bóng dáng hắn biến mất ngoài cửa, đám lông dựng đứng của gà con mới dần dần dịu xuống.
“Phanh.”
Ngoài cửa truyền đến đóng cửa nhỏ, là Tang Phong đã về phòng.
Thân thể Bạch Hiểu mềm nhũn, đầu óc giống như hồ nhão cũng đã tan băng, mùi vị trong đó làm Bạch Hiểu hoàn toàn chẳng còn buồn ngủ.
“Pi.”
Gà con ngửa đầu nhìn Bạch Hiểu, lo lắng mà cọ cọ vào chân cậu.
“Tao không có chuyện gì.”
Bạch Hiểu khom lưng bế gà con lên, trở về giường.
Trên đầu giường, trong đĩa bay của Cầu Đậu vươn ra một cái đuôi nhỏ, đang cắm vào đế sạc.
Lúc này Cầu Đậu đang trong trạng thái ngủ đông.
Còn ngủ rất ngon.
Xuất phát từ một loại tâm lý ghen ghét ấu trĩ, Bạch Hiểu khởi động chế độ bổ sung năng lượng ngủ đông của Cầu Đậu.
Nó tỉnh dậy, hơi hơi mơ hồ: “Ba tìm con à?”
Bạch Hiểu gật đầu: “Tâm sự đi.”
Cầu Đậu: “……”
Bạch Hiểu vừa mở miệng, thì đã muốn dốc hết tâm can, vì thế cậu liền nói hết chuyện vừa rồi với Cầu Đậu.
Cầu Đậu nghe xong, tỏ vẻ bản thân có dùng tính toán logic cũng không đủ: “Hắn hôn ba sao?”
Chuyện này, trong tính toán của nó, xác xuất xảy ra bằng không.
Bạch Hiểu xấu hổ gãi gãi mặt, sau đó nói: “Cũng không nhất định là ‘hôn’, nhưng quả thật đã đụng phải, hơn nữa là do hắn cố ý đụng vào.”
Cầu Đậu trầm ngâm một lát, sau đó buồn bã nói: “Cho nên, ba rối rắm không phải do hắn nửa đêm xông vào phòng ngủ là xâm phạm quyền riêng tư, thậm chí là hành vi phạm tội, mà là đang rối rắm chuyện hắn cuối cùng là đụng phải ba, hay là hôn ba sao?”
Bạch Hiểu: “……”
Cầu Đậu thở dài: “Ai.”
Bạch Hiểu: “……”
Bạch Hiểu thẹn quá hóa giận.
Cậu lại tắt nguồn Cầu Đậu, sau đó ôm gà con lên giường, trùm chăn lên đầu, giấu đầu lòi đuôi mà bắt đầu “Ngủ”.
Về phần vì sao Tang Phong lại vào phòng ngủ của cậu, rồi sao lại làm ra hành động không hợp với lẽ thường đó nữa…… Có rất nhiều khả năng, nhưng lại có một ý nghĩ vẫn luôn nhảy nhót chiếm cả đầu óc cậu.
Bạch Hiểu có chút tức giận, giận bản thân mình.
Cậu đè lại trái tim rung động, đá văng ý nghĩ “Hắn có ý với mình” xuống, sau đó vẽ ra từng dấu chéo đỏ hồng chồng chất, che lấp biểu tình áy náy và hối lỗi của Tang Phong.
Đóng băng đã hoàn tất.
Bạch Hiểu thở phào một hơi, mang theo chút mất mát, mơ mơ màng màng lần nữa bước vào giấc mộng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]