Chương trước
Chương sau
Ánh kim lộng lẫy của Bất Dạ Thành phản chiếu trên sóng biển, toàn bộ Bất Dạ Thành tựa như đang toạ lạc trên mặt biển.

Lâm Dị nói: "Dùng nước biển rửa không được sao ạ?"

Tần Châu không đồng ý: "...Anh cảm thấy không được."

Lâm Dị: "Cứ thử xem?"

Tần Châu đỡ Lâm Dị đang run rẩy hướng về phía biển nói: "Đợi anh một chút."

Lâm Dị: "Ừm."

Tần Châu nhặt quần áo rơi trên bãi biển mặc vào, sau đó nhặt quần áo của Lâm Dị mặc lên người cậu, mắt nhìn đầu gối Lâm Dị, phủi cát trên đó đi rồi nói: "Đợi anh ở đây, đừng đi đâu cả, anh sẽ quay lại ngay."

Lâm Dị gật đầu.

Tần Châu giữ lời, Lâm Dị mới chờ được một lát thì hắn đã quay lại, trên tay mang theo hai thùng nước ấm và một chiếc khăn sạch.

Lâm Dị vừa nhìn thấy Tần Châu đi tới căn nhà nhỏ, cậu duỗi tay lấy khăn, nhưng Tần Châu lại không đưa cho cậu: "Để anh."

Lâm Dị không nói gì, có chút xấu hổ.

Thấy Tần Châu nghiêm túc giúp mình vệ sinh, Lâm Dị ngại đến đỏ ửng mặt mũi, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cậu nghẹn ngào, nhanh chóng đổi chủ đề: "Đàn anh, những ngư dân kia khá tốt."

"Ừm." Tần Châu nhúng khăn vào nước ấm rồi vò, tiếng nước ào ào: "Khá dễ lừa."

Lâm Dị: "Gì ạ?"

"Anh nói anh được nhân ngư phái tới, cần nước ấm và khăn lông." Tần Châu ngẩng đầu nhìn cậu.

Lâm Dị cười nói: "Bọn họ tin thật hả!"

Tần Châu cũng cười: "Hai xô nước cũng được mang tới rồi, em thấy sao?"

Một lúc sau, Lâm Dị mới nói: "Ngư dân thuần phác vậy mà, sao lại ở cạnh Bất Dạ Thành chứ?"

Tần Châu vệ sinh xong, để Lâm Dị mặc quần áo vào. Mặc dù nhiệt độ trong quy tắc 1-3 cao hơn so với thế giới bên ngoài, nhưng gió biển thổi đến vẫn có chút lạnh, đặc biệt là khi hắn vừa lau người cho Lâm Dị xong.

Thu dọn xong, hai người đi về phía thị trấn.

Hôm nay quả thực là đại hôn của hoàng tử và công chúa, thị trấn giăng đèn kết hoa, người dân trong thị trấn đều tò mò chạy ra xem.

Một đội binh mã đi dọc theo con đường trong thị trấn tiến vào lâu đài. Thông qua cách ăn mặc của binh mã, có vẻ không phải binh lính của hoàng tử.

Trong đám người đứng xem náo nhiệt, có người cảm thán: "Trông bọn họ uy vũ thật!"

Lâm Dị quan sát đội binh mã, đám người này nói không sai, so với binh lính của hoàng tử, chỉ riêng khí thế của đội binh mã này đã áp đảo binh lính của hoàng tử rồi, càng đừng nói đến áo giáp và vũ khí trên người bọn họ, đều không cùng một đẳng cấp.

Lâm Dị hỏi một cụ ông trong đám đông: "Ông ơi, đội binh mã này có lai lịch thế nào vậy?"

Ông cụ 'hừ' một tiếng: "Cái này mà cậu cũng không biết à? Hôm nay là ngày đại hôn của hoàng tử chúng ta và công chúa. Đội binh mã này đương nhiên là do đất nước của công chúa phái tới trấn bãi rồi!"

Lâm Dị nhìn qua Tần Châu một cái, binh lính tượng trưng cho vũ lực quốc gia, xét từ điểm này, hoàng tử cưới công chúa vì muốn trèo cao.

Hơn nữa nhìn ở mặt giàu có, đất nước của công chúa cũng chẳng giống bộ dạng thiếu tiền. Thanh kiếm của binh lính được khảm đá quý, dù là trong đêm tối cũng có thể lập loè ánh sáng.

Bởi vì sự cố ở Nhân Ngư Thính, Lâm Dị không thể đi theo hoàng tử đến cuối cùng, cũng không biết hoàng tử có đi đến phòng giao dịch bên phải ở tầng bảy Bất Dạ Thành hay không.

Có điều hiện tại, trong lòng Lâm Dị mơ hồ đã có phỏng đoán.

Tần Châu thấp giọng nói: "Đi vào xem thử."

Lâm Dị gật đầu.

Đội binh mã này đang hướng về phía lâu đài, cổng thành chắc chắn cũng đã được mở ra cho bọn họ.

Hai người đuổi theo đội binh mã rồi xông tới cổng thành trước, sau khi xác nhận không phải là lính canh mà họ đã nói chuyện lần trước, Lâm Dị và Tần Châu đi đến cổng thành, đi đến trước mặt lính canh, Lâm Dị dừng lại, giả vờ hỏi: "Công chúa ở trong lâu đài đúng không? Ta phụng lệnh của quốc vương tới gửi lời nhắn cho công chúa! Tới chúc công chúa tân hôn vui vẻ!"

Đám lính canh tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, Lâm Dị không chút do dự cùng Tần Châu tiến vào.

Nhìn bộ dáng nghênh ngang của Lâm Dị và Tần Châu, đám lính canh cũng không dám cản trở.

Việc trà trộn vào lâu đài cũng coi là dễ dàng, nhưng việc tiếp theo là tìm kiếm nút bịt tai trong lâu đài rộng lớn này mới là chuyện khó khăn, hai người chỉ có thể phân nhau ra mà hành động. Lần này Lâm Dị vẫn như cũ, phụ trách tầng cao của toà lâu đài, đây không phải là lần đầu cậu vào lâu đài, Lâm Dị cũng quen thuộc với chúng một chút rồi.

Tần Châu không có ý kiến, hai người tách ra.

Lâm Dị đi thẳng vào căn phòng lần trước, căn phòng đó có một bức tranh 《 hàng hải đồ 》rất to, hoàng tử trong 《 hàng hải đồ 》tràn đầy đắc ý, theo tính cách của hoàng tử, treo một bức tranh như vậy trong phòng là để lúc nào cũng có thể chiêm ngưỡng được tư thế oai hùng của bản thân.

Cậu không dám trực tiếp xông vào phòng, do dự một chút ở bên ngoài, kiểm tra xem trong phòng có động tĩnh gì không.

Căn phòng im ắng, nếu hoàng tử ở trong tất nhiên sẽ không thể nào có trạng thái như vậy được.

Trong phòng không có người.

Lâm Dị lúc này mới cẩn thận đẩy cửa bước vào.

Bức tranh《 hàng hải đồ 》to lớn lại đập vào mắt, trong lòng Lâm Dị thầm mắng hoàng tử đúng là một tên cặn bã, kết hôn mà chẳng có lấy một bức ảnh cưới nào ở trong phòng. Điều này làm cho cậu không biết hoàng tử đến phòng giao dịch bên phải rốt cuộc là vì để cho công chúa sống lại hay cầu một vị công chúa mới.

Nhưng điều này không quan trọng, Lâm Dị nhớ kỹ mục đích của chính mình, cậu vòng qua《 hàng hải đồ 》chuẩn bị tìm nút bịt tai trong phòng.

Con người thường sẽ giấu báu vật ở bên người mình.

Vừa mới tiến vào, bước chân Lâm Dị chợt dừng lại.

Trong phòng có người, một nàng công chúa trong bộ trang phục lộng lẫy đang ngồi trước gương trang điểm.

Lúc này công chúa đưa lưng về phía cậu.

Lâm Dị vốn muốn chạy lui ra ngoài, nhưng thấy công chúa không có động tác gì khác, cậu cũng không vội chạy trốn. Mới đầu cậu còn cho rằng trong phòng không có người, cũng không cố ý đè thấp tiếng bước chân, cho nên chắc chắn công chúa đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu.

Nhưng kỳ lạ là công chúa vẫn luôn đưa lưng về phía cậu, cũng không có phản ứng nào khác.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, hét lên: "Công chúa điện hạ, hoàng tử phái thần đến hỏi người đã chuẩn bị xong chưa?"

Không phản ứng.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, sau đó tiến lên phòng ngự: "Công chúa điện hạ?"

Cho đến khi cậu đến gần công chúa, vị công chúa này cũng không xuất hiện động thái nào khác.

Lâm Dị đi đến trước mặt công chúa, nhìn vào mắt nàng, cậu trầm mặc.

Cậu biết hoàng tử giao dịch gì với ông chủ ở phòng giao dịch bên phải Bất Dạ Thành rồi.

Hoàng tử không hồi sinh công chúa, cũng không tìm kiếm công chúa mới mà thay vào đó, hắn lựa chọn cách khâu thi thể công chúa lại với nhau.

Công chúa trước mặt vẫn là người mà Lâm Dị nhìn thấy lần trước trong lâu đài, có điều trên cơ thể mang dấu vết tái tạo rõ ràng, trên cổ vẫn còn vài vết máu chưa được lau sạch.

Lâm Dị nhìn chằm chằm công chúa, sau đó đưa tay giúp công chúa đã chết nhắm hai mắt lại.

Cậu quay lại《 hàng hải đồ 》trầm mặc mà chăm chú quan sát nó.

Hoàng tử đúng thật là đã tới Bất Dạ Thành vì công chúa nhảy lầu. Thời điểm cùng Tần Châu tăng giá đấu giá, hắn đã thu tay lại, cũng là vì nhớ tới mục đích đến Bất Dạ Thành - khâu công chúa.

Ngay từ đầu hoàng tử đã không có ý định hồi sinh công chúa. Từ 'lại' trong 'công chúa lại nhảy lầu' có thể cho thấy đây không phải lần đầu tiên công chúa nhảy lầu, mà là nhiều lần như vậy rồi.

Hoàng tử ngày trước sẽ hồi sinh công chúa nhưng lần này thì hắn không, vì hoàng tử biết rất rõ công chúa không yêu mình, người thà nhìn binh lính nhiều lần cũng không muốn nhìn hoàng tử một cái. Vậy thì hoàng tử hà tất gì phải hồi sinh một nàng công chúa không yêu mình chứ?

Đối với hoàng tử, hắn chỉ cần công chúa để duy trì là được.

Dù sao công chúa cũng là người con gái được quốc vương nước láng giềng sủng ái nhất, cưới nàng đồng nghĩa với việc có được bối cảnh thế lực của nàng.

Công chúa không tình nguyện gả cho hoàng tử, nàng lại là con gái được sủng ái nhất, vì sao quốc vương lại gả công chúa cho một hoàng tử chỉ biết giết chóc?

Giữa hai quốc gia cũng không nhất thiết phải tồn tại liên hôn. Đánh giá từ áo giáp và vũ khí của binh lính, đất nước của hoàng tử là một sự tồn tại bị chèn ép.

Chỉ còn lại một khả năng, hoàng tử lấy được công chúa là ở phòng giao dịch bên phải tầng bảy của Bất Dạ Thành đổi được.

Nhưng vì sao hoàng tử không trực tiếp giao dịch có được quyền thế?

Lâm Dị nghĩ tới hoàng tử trong buổi đấu giá, hắn đã suy xét đến 200 vạn vàng. Tất cả định giá giao dịch đều do ông chủ của Bất Dạ Thành quyết định, tất nhiên giá có được quyền thế ngập trời sẽ không hề rẻ chút nào.

Cho nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hoàng tử quyết định, cưới công chúa là phương án có lời nhất.

Lâm Dị lại nghĩ đến Trình Dương, nhà Trình Dương thực sự rất giàu, cho nên Trình Dương có thể tiêu tiền không thèm chớp mắt, đồ cũng chỉ mua đồ đắt nhất, quan niệm tiêu tiền là 'đắt có cái lý của đắt'. Nhưng cha Trình sẽ không như vậy, trong kỳ nghỉ đông ở nhà Trình Dương, Lâm Dị phát hiện cha Trình vẫn sẽ tiết kiệm tiền nếu có thể.

Cha Trình giải thích, trước đây ông đã phải trải qua một cuộc sống khó khăn, sau khi kiếm được tiền quả thực là có tâm lý giàu bất thình lình. Ông tiêu xài hoang phí trong một thời gian, nhưng sau đó đã ngừng lại, nghĩ lại những ngày tháng khổ cực trước kia, hiện tại vẫn muốn tiết kiệm tiền một chút.

Còn hành vi của hoàng tử thì sao?

Với tâm lý giàu bất thình lình, cho nên ngư dân nhận được ban thưởng từ hắn rất nhiều, thậm chí nhà vệ sinh trong nhà của lính canh cũng được khảm kim cương.

Nhưng những lúc thực sự tiêu tiền, trong tiềm thức hắn vẫn sẽ cân nhắc xem số tiền đó có đáng để tiêu hay không, liệu bản thân có đang tiêu tiền như cỏ rác hay không.

Ánh mắt Lâm Dị tập trung ở chiếc đuôi của nàng tiên cá trong《 hàng hải đồ 》tỏa ánh kim lấp lánh.

Nhưng 'Nhân Ngư tiểu thư' trong Nhân Ngư Thính lại không có đuôi cá?

Trong truyện cổ tích, nàng tiên cá dùng giọng nói để đổi lấy hai chân. 'Nhân Ngư tiểu thư' ở đây dùng đuôi cá đổi lấy hai chân, nhưng vì sao cô lại làm thế?

Vì yêu.

Dù sao cổ tích đều là như vậy.

Ở Bất Dạ Thành, mạng sống chỉ đáng giá 1.000 vàng, mà tình yêu lại đáng giá 300 vạn vàng.

Trong《 hàng hải đồ 》này, chiếc đuôi cá sắc bén của nàng tiên cá là vũ khí có thể cuốn sóng biển ngập trời. Làm sao thanh kiếm của hoàng tử lại có thể làm tổn thương nàng tiên cá được?

Đây chỉ là một bức tranh hư cấu mà thôi, tình huống thực tế có thể là, nàng tiên cá tình nguyện cầm cố đuôi cá của mình, nếu không thì chẳng ai có thể bức bách cô được.

Tiền có được từ cầm đồ, có thể là tiền làm cho hoàng tử trở nên giàu có.

Tiền đã xé nát lòng tham của hoàng tử, giống như《 hàng hải đồ 》vậy, thanh kiếm của hoàng tử nhắm vào đuôi cá, thực chất là ý niệm xấu xa của hoàng tử nhằm vào người cá.

Sau khi mất đi đuôi cá, cô mất đi vũ khí tự vệ và nghiễm nhiên trở thành đồ chơi của hoàng tử, hoàng tử không còn sợ hãi cô nữa, đưa cô đi cầm cố để đổi lấy tiền, dùng số tiền đó để đổi lấy một cuộc liên hôn quyền lực trong phòng giao dịch.

Nàng tiên cá hận những kẻ tham lam tiền tài. Cô dùng giọng nói của mình để mê hoặc những con bạc, khiến họ rơi xuống vực sâu như mình, vĩnh viễn không thể quay đầu.

Lâm Dị đưa tay chạm vào nàng tiên cá trong bức tranh, cậu luôn cảm thấy từng tầng trùng điệp trên đuôi cá giống như những miếng vàng mà người người ở Bất Dạ Thành theo đuổi.

Không biết kích thích phải vảy cá nào, chợt ầm vang một tiếng,《 hàng hải đồ 》dường như bị tách thành hai bên, để lộ cơ chế ẩn sau bức tranh.

Là một ngăn bí mật, bên trong có một chiếc hộp.

Lâm Dị đưa tay lấy chiếc hộp, mở nắp ra, bên trong có một đôi bịt tai bằng xương cá.

Cậu không chút do dự lấy nút bịt tai bằng xương cá ra, nhét chiếc hộp trở lại.

Tìm được thứ mình muốn tìm, Lâm Dị vội vàng rời khỏi đây.

Lâu đài vang lên tiếng ồn ào náo động, hoàng tử đang tiếp đón quân đội đường xá xa xôi đến đây.

Lâm Dị vừa chạy xuống lâu đài, liền đụng phải Tần Châu đang chuẩn bị lên lầu tìm cậu.

Tần Châu nói: "Hôn lễ sắp bắt đầu."

Hoàng tử sai người hầu đi mời công chúa.

Lâm Dị gật đầu: "Đàn anh, tìm được rồi."

Tần Châu nói: "Rời khỏi nơi này trước."

Lâm Dị: "Vâng."

Hôm nay là ngày đại hôn của hoàng tử và công chúa. Hoàng tử cho dân chúng đặc ân đứng dưới lâu đài để quan sát hôn lễ của hắn.

Cổng thành rộng mở, lính canh không hạn chế người dân ra vào.

Người tới xem hôn lễ của hoàng tử rất nhiều, hai người họ ngược dòng mà đi.

Lâm Dị nói cho Tần Châu những gì cậu phát hiện trong phòng, cuối cùng kết luận: "Đàn anh, nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 1-3 là nàng tiên cá."

Căn cứ vào vảy cá trông giống như những miếng vàng, Lâm Dị cho Tần Châu xem những chiếc vảy mà cậu tháo ra từ đuôi cá.

Quả thực là vàng ở Bất Dạ Thành.

Lâm Dị tiếp tục: "Nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 7-7 là Bình Hoa Cô Nương, nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 2-6 là Ả Váy Đỏ, nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 16-8 là viện trưởng Chu, nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 4-4 là Sầm Tiềm, nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 8-4 là mèo nhỏ. Nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 17-1 là Đường Phỉ. Về cơ bản đều có tên họ, là người và động vật đã từng tồn tại trong thế giới thực."

Tần Châu nói: "Những thế giới Quy Tắc mà tôi từng trải qua cũng vậy."

Đây là điểm mâu thuẫn nhất của thế giới Quy Tắc 1-3. Nhân vật chính trong thế giới Quy Tắc thuật lại quá khứ lúc sinh thời của mình. Nhưng tuyến chính của thế giới Quy Tắc 1-3 khác với các thế giới Quy Tắc khác. Tuyến chính của thế giới Quy Tắc 1-3 quá cổ tích hoá. Không có nàng tiên cá trong thế giới thực, cũng không có Bất Dạ Thành nơi có thể giao dịch tất cả mọi thứ.

Thế giới Quy Tắc 1-3 giống như bị ai đó cố tình bóp méo thành một câu chuyện cổ tích đen tối.

Tần Châu đột nhiên dừng lại: "Nhóc thiên tài."

Lâm Dị cũng dừng lại lập tức, chăm chú nhìn Tần Châu.

Tần Châu quay đầu nhìn cậu: "Em có cảm thấy quyền lực của ông chủ Bất Dạ Thành quá lớn không?"

Lâm Dị gật đầu.

Đương nhiên, quyền lực lớn đến mức họ từng hoàng nghi ông chủ mới là nhân vật chính trong thế giới Quy Tắc 1-3.

"Em từng nói với anh, Sầm Tiềm muốn giữ Viên... mẹ em ở lại thế giới Quy Tắc 4-4, nhưng lại bị quái vật 0-1 ngăn cản."

Lâm Dị đột nhiên im lặng, cậu biết Tần Châu muốn nói gì.

Nếu Lâm Quyến thực sự dựa vào giao dịch để rời đi, còn Sầm Tiềm muốn giữ một người ở lại thế giới Quy Tắc thì lại không được. Dựa vào cái gì mà ông chủ của Bất Dạ Thành lại có quyền lực mạnh đến mức có thể thực hiện bất kỳ giao dịch nào, bao gồm đưa người tham gia rời đi chứ.

Quái vật 0-1 không trừng phạt quái vật 1-3 sao?

Trừ khi......

Lâm Dị nói: "Ông chủ của Bất Dạ Thành chính là quái vật 0-1."

"Nơi này là, thế giới Quy Tắc 0-1."

Cho nên Sầm Tiềm nào dám ra khỏi cơ thể cậu, đây là địa bàn của quái vật 0-1 mà.

----

Off đến hết tháng 6

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.