Phòng 5005 trầm mặc một lát, Tần Châu nhìn Lâm Dị, "Sao lại không nói gì rồi?"
Lâm Dị trộm nhìn vẻ mặt Tần Châu, nói: "Đàn anh nói đúng, phải đi theo hoàng tử, nhưng đàn anh không thể đi."
Nếu lúc này Trình Dương ở trước mặt Lâm Dị, cậu ta nhất định sẽ hỏi tại sao.
Tần Châu hít sâu một hơi, không tình nguyện nói: "Tôi sẽ xem xét."
Tần Châu hiểu ý Lâm Dị, nếu bọn họ muốn đi theo hoàng tử, khả năng lớn là đi đến Nhân Ngư Thính. Bây giờ trên người họ đã có vàng, đủ để tránh bị Bất Dạ Thành bắt đi buôn bán, điều này thực sự đã làm giảm dục vọng của Tần Châu đối với vàng. Nhưng sau khi đến Nhân Ngư Thính, liệu Tần Châu còn có thể giữ vững tỉnh táo không? Số vàng trên người họ có chỉ đủ để giữ họ sống sót. Muốn tiếp tục khám phá Bất Dạ Thành thì phải cần thêm vàng.
Tần Châu đã mấy lần bị tiếng nhân ngư ngâm xướng mê hoặc, thành thật mà nói, trong lòng hắn cũng không rõ ràng. Nếu trên đường đi theo hoàng tử lại bị tiếng nhân ngư ngâm xướng mê hoặc, chưa nói đến việc đi theo hoàng tử một cách thuận lợi, hắn sẽ gây ra rắc rối lớn, có thể còn kéo theo Lâm Dị nữa.
Nhưng Tần Châu cũng phải cân nhắc xem Lâm Dị có bị mê hoặc hay không, dù sao tư duy của Lâm Dị cũng sẽ bị tiếng ngâm xướng hạn chế. Rốt cuộc Lâm Dị không bị hấp dẫn đến Nhân Ngư Thính là vì trên người cậu không có vàng hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601715/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.