Tới sáu giờ, Lâm Dị chuẩn xác tới phòng ngủ Tần Châu.
Cửa phòng Tần Châu khép hờ, dường như là để cửa cho Lâm Dị.
Lâm Dị gõ cửa, nhưng không có người trả lời, cậu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Đàn anh."
Vẫn không có ai trả lời.
Lâm Dị nghĩ, nếu như Tần Châu có ở trong, cậu gõ cửa gọi hắn, Tần Châu sẽ không bơ cậu như vậy, chỉ có thể Tần Châu không có trong phòng.
Giữ cửa cũng không nhất định là giữ cửa cho cậu.
Lâm Dị thu tay lại, đứng ở ngoài cửa.
Đứng được một lúc thì điện thoại reo.
Lâm Dị nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhận được tin nhắn mới, nhưng không phải của Tần Châu mà là của Trình Dương.
Nhìn nội dung tin nhắn, Lâm Dị mất tự nhiên sờ sờ mũi, cất điện thoại lại.
Còn chưa kịp cất điện thoại vào túi, sau lưng vang lên giọng nói.
"Sao không đi vào?"
Lâm Dị quay người lại, nhìn thấy Tần Châu đi về phía mình, tay trái cầm đồ ăn, tay phải cầm trà sữa, tiến lại gần, thản nhiên hỏi: "Sao không đi vào?"
Giọng nói của Tần Châu rơi xuống, tai Lâm Dị ngứa ngáy.
Cậu nhớ lại những gì Trình Dương đã nói với mình: dùng cơ thể và các ngôn ngữ khác để tỏ tình, chỉ cần bày tỏ được tâm ý ra ngoài là thành công.
Lâm Dị nói: "Đợi anh."
Ngoài mặt cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng nói xong câu này, ngón chân cậu bắt đầu cào xuống sàn nhà, cũng may mà con người cần phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601673/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.