Trái tim đập nặng nề đánh vào lồng ngực, Lâm Dị tận lực để duy trì bình tĩnh.
Trình Dương còn ở đây, nếu tư duy của cậu bị lung lay, 'nó' sẽ xuất hiện.
Trong lòng cậu không ngừng lặp lại.
Bây giờ là ban ngày, không nguy hiểm đến tính mạng, không chết được.
Lâm Dị liếc nhìn bác gái vô cảm kia rồi thoáng nhìn thấy Trần Tử Tấn trên sàn phòng 303.
Cũng may là ban ngày.
Hơn nữa, đêm qua Trần Tử Tấn tử vong, có thể xác định được quy tắc tử vong là 'không thể giấu mạng', quy tắc tử vong di động thứ hai là 'không truyền thư nguyền rủa' và 'bị con mèo do miêu trớ đưa tới nhìn thấy'.
Bất kể là quy tắc tử vong nào thì giờ cũng không thể giết chết cậu được, hơn nữa tới ban đêm cậu sẽ có biện pháp tự cứu mình.
Trái tim cuối cùng cũng ngừng đập điên cuồng, Lâm Dị hít một hơi, đứng đối diện nói với bác gái trong phòng thư: "Bác, bọn cháu đang thi bò lên tầng, xem ai nhanh nhất á."
Dừng một chút, Lâm Dị nói: "Cháu thắng."
Bác gái trong phòng thư không nói gì, cũng không có động tác gì khác, mặt vẫn dán vào cửa sổ, nhưng tròng mắt lại di chuyển theo Lâm Dị ngước lên nhìn cậu đứng dậy.
Im lặng.
"Cháu biết mình sai rồi." Lâm Dị áy náy, xin lỗi bác gái: "Cháu xuống ngay đây ạ."
Bác gái trong phòng thư vẫn không nói gì, tròng mắt gắt gao trừng lên nhìn cậu.
Lâm Dị nhìn bác ta, suy nghĩ một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601667/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.