"Anh Lâm Dị."
Trình Dương nhìn thấy sắc mặt Lâm Dị tái nhợt, sợ hãi hỏi: "Anh... anh sao vậy?"
"Không... không sao."
Lâm Dị hít một hơi thật sâu, rồi lại ngồi xuống giữa đông đảo ánh mắt nghi hoặc đang nhìn mình.
Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Trình Dương, Lâm Dị biết nếu cậu mà không nói gì, Trình Dương sẽ tiếp tục hỏi cho mà xem.
"Tôi nhìn thấy con gián." Lâm Dị nói.
"Gián á?" Trình Dương sửng sốt, nhìn quanh bốn phía: "Ở đâu thế? Anh Lâm Dị, anh sợ gián á?"
Lâm Dị nói: "Trong bát."
Trình Dương tự dưng lộ ra vẻ mặt táo bón: "Đờ mờ?"
Hiện tại cậu ta đã hiểu vì sao Lâm Dị lại sợ hãi như vậy.
Buổi tối Lâm Dị mua một ít cháo trắng, trong cháo còn có thêm mấy quả trứng luộc nước trà đã bóc vỏ. Trình Dương không nhìn thấy con gián ghê tởm, cậu ta vươn cổ nhìn kỹ hơn xem có phải con gián bị trộn bên dưới cơm rồi hay không.
"Tôi nhìn nhầm." Lâm Dị nói.
Trình Dương ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Lâm Dị một hồi, nói: "Anh Lâm Dị."
Lâm Dị: "Hả?"
Trình Dương nói: "Hay là anh về nghỉ ngơi trước đi."
Trình Dương suy nghĩ một chút, Lâm Dị, Tần Châu, lại còn thêm cả Nhậm Lê, đội hình này cũng coi như là bá đạo, tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4 lâu như vậy mãi mới thoát khỏi được, vậy thì chắc hẳn Thế giới Quy tắc 4-4 cực kì khó. Cậu ta đoán chừng Lâm Dị ở trong đó đã dùng đầu óc quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601642/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.