Lâm Dị bật dậy khỏi giường.
Ngồi một lúc, cậu nhận ra bản thân không ở giảng đường mà là ở trong phòng ngủ của chính mình.
"Marilyn ở London đã mua một chiếc sườn xám về tặng mẹ..."
"Kousky ở Moscow thích ăn mì bò viên... ôi ôi..."
"Lời nói của Khổng Tử ngày càng được quốc tế hoá..."(*)
(*): Lời bài hát Tiếng trung quốc (中国话) của S.H.E
Bên tai vang lên tiếng hát khó chịu, Lâm Dị nghe theo hướng phát ra âm thanh.
Trình Dương vùi đầu vào quyển sách, Lâm Dị kinh ngạc phát hiện, vậy mà Trình Dương lại ngồi đọc sách đấy.
"Mua vải, lấy giấm, quay đầu nhìn thấy đại bàng đang bắt thỏ..."
Trình Dương vẫn mải mê ca hát, không hề chú ý đến Lâm Dị đang nằm trên giường đã tỉnh lại, còn bật dậy khỏi giường rồi.
Lâm Dị tiến lại gần Trình Dương, phát hiện Trình Dương đang đeo tai nghe, lúc cậu lại gần Trình Dương, còn có thể nghe thấy tiếng bài hát phát ra trong tai nghe.
Cậu lại nhìn xuống bàn học, kinh hồn bạt vía.
Trình Dương thế mà lại đang đọc sách thật luôn, cậu ta đang đọc sách giáo khoa chứ không phải thứ kỳ quái gì.
Trình Dương để đèn học trên bàn, lúc Lâm Dị đi tới, bóng của cậu chiếu xuống mặt bàn.
Trình Dương dừng lại một chút, hét lên: "A a a a a a, thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hoà..."
Lâm Dị bất đắc dĩ tháo tai nghe cậu ta xuống: "Là tôi mà."
Trình Dương vỗ ngực: "Mẹ kiếp, anh làm tôi sợ muốn chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601641/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.