"Em có biết đâu anh."
Trình Dương khó hiểu nhìn Lâm Dị: "Em nào biết cửa phòng khóa hay cửa sổ không khóa, em nghe thấy giọng anh nên nghi ngờ anh ở trong phòng trực, nếu em trực tiếp đẩy cửa vào trong, nhỡ đâu bị giết thì sao. Nên em nghĩ đẩy cửa sổ an toàn hơn.
Cậu ta giải thích như vậy xong, chợt giật mình sợ hãi: "Anh... anh Lâm Dị, anh hỏi em như vậy làm gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Dị nhìn cậu ta, cậu tạm chấp nhận lý do "mở cửa bị giết" của Trình Dương.
Thấy Lâm Dị không hỏi nữa, Tần Châu xua tay: "Không có gì, đi lẹ đi, trời tối rồi."
Trình Dương còn muốn hỏi thêm, Lâm Dị lại lắc đầu: "Không có gì đâu."
Trình Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu rời khỏi Phòng 304.
Sau khi Trình Dương rời đi, Tần Châu kéo ghế ngồi xuống theo chiều ngược. Hai tay giữ lấy lưng ghế, ngẩng đầu hỏi Lâm Dị: "Không phải cậu ta à?"
Lâm Dị kể với Tần Châu về hành động của Trình Dương trong đêm đầu tiên, tên Trình Dương này chắc xem phim kinh dị nhiều quá rồi, hôm đầu tiên cậu ta cũng lo lắng về việc mở cửa phòng sẽ bị giết.
Với một người luôn cảnh giác với cửa ra vào, việc cậu ta tránh nó để mở cửa sổ cũng là một phản ứng bình thường.
Tần Châu trầm ngâm: "Em không nói chuyện với 7-7 à?"
"Em có." Lâm Dị nói: "Là giọng của Trình Dương, cách nói chuyện của Trình Dương."
Trong số tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601549/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.