Lâm Dị cầm vào tay nắm cửa, cả cánh cửa bị cậu kéo rung lên rầm rầm, nhưng vì đã bị khóa nên không có cách nào để mở ra.
Cậu nghe thấy con quái vật 7-7 nói: "Anh Lâm Dị, em nè."
Là giọng của Trình Dương!
Thì ra là Trình Dương!
Giờ Lâm Dị mới cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì lập đội với Tần Châu, may mắn được Tần Châu thuyết phục, cũng không có vội vàng đi tìm cái thứ gọi là quái vật.
Nếu không, mọi người trực tiếp game over từ lâu rồi.
Khóa cửa rất chắc, Tần Châu vẫn đang giữ chân lão quản lý, nhưng trên thực tế, kể cả có bị lão ta bắt ngay tại trận thì tính mạng hắn cũng không gặp nguy hiểm. Dù sao thì quy tắc tử vong tạm thời được ấn định là 'để Bình hoa Cô nương vào phòng' và 'rời khỏi phòng vào ban đêm'.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị nhìn về phía cửa phòng trực, hai mắt dán chặt vào cửa, giống như muốn xuyên thủng cánh cửa dày dặn này để nhìn thấy con quái vật 7-7 ở bên ngoài.
Lòng bàn tay cậu vô thức đổ mồ hôi, trái tim như bị ai đó siết lại. Lâm Dị nắm chặt lòng bàn tay, âm thanh vang lên giống như bị hai tay bóp nghẹn, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, hỏi con quái vật 7-7: "Mày, mày biết tao à?"
Cả phòng trực ban rơi vào khoảng không tĩnh lặng, con quái vật 7-7 cũng không trả lời cậu.
Lâm Dị hỏi lại lần nữa nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ.
Sự im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601548/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.