Bà ta vừa kêu to vừa chỉ vào Lý Ngọc Lan ầm ĩ mắng to: “Sao số tao khổ thế này! Sao lại sinh ra một thứ vô lương tâm như vậy! Sớm biết mày như vậy, lúc trước mới sinh nên ấn ày vào trong thùng nước tiểu cho chết đuối, miễn cho còn phải chịu tức!”
Trước gì bị bà ta là kẻ không có lương tâm cũng không phải một hai lần, Lý Ngọc Lan đưa tay che lỗ tai Đại Bảo, mặt không chút thay đổi nghe xong, nói: “Mẹ, bà đừng giả vờ. Dù sao công việc cũng không còn, bà đừng nghĩ lại gả tôi cho người khác.”
“Mày mày, cái đồ bất hiếu!” Vương Ngân Liên vô năng cuồng nộ.
Lý Ngọc Lan tiếp tục nói: “Nếu bà đã mắng như vậy, thì loại ăn cháo đá bát và đồ bất hiếu là tôi đây sao có thể ngồi im nhỉ?”
Lý Ngọc Lan nói xong trực tiếp đứng lên.
Vương Ngân Liên nhìn động tác của cô, trong lòng hiện ra một cỗ dự cảm không tốt, hỏi: “Mày, mày muốn làm cái gì?”
“Đến nhà bà đó.” Lý Ngọc Lan đương nhiên nói: “Tôi nhớ Cố Thâm đưa đến nhà bà không ít đồ phải không? Vừa khéo làm sao, nếu tôi đã là kẻ ăn cháo đá bát thì nên đòi lại hết những thứ này chứ nhỉ?”
Nói xong, cô lại hỏi con trai: “Đại Bảo, còn nhớ trước kia cha con tặng gì đến nhà bà ngoại không!”
Lý Ngọc Lan cảm thấy trước kia mình tính tình quá tốt, hơn nữa còn nhớ tới chút tình thân kia.
Hiện tại răng nanh của mẹ đẻ đều lộ ra, cô không có lý do gì để bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-vo-cu-phao-hoi-trong-truyen/4388651/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.