Nhưng hiện tại trải qua lần này, nhìn thấy Vương Ngân Liên cùng Trương Hiểu Lệ vẻ mặt tính kế, hành vi trục lợi từ bản thân cô, tâm lý Lý Ngọc Lan hoàn toàn lạnh xuống.
“Mẹ, giống như mẹ nói, nếu như Cố Thâm thật sự xảy ra chuyện, mẹ còn muốn con giao công việc cho Hiểu Lệ, vậy mẹ có nghĩ tới, con nên sống như thế nào không?” Lý Ngọc Lan ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi, “Còn có Đại Bảo, hai mẹ con chúng ta làm sao bây giờ?”
Vương Ngân Liên tráo trở nói, nói: “Chẳng phải tao đã bảo với mày rồi sao, tao đã tìm cho mày một gia đình tốt, mày vẫn trong độ tuổi chín mùi, dáng xinh đẹp...suy cho cùng Đại Bảo là đứa nhỏ Cố gia, tự nhiên phải đưa về Cố gia bọn họ, Lý gia chúng ta cũng không giúp người ta nuôi con vô ích!”
Nghe được Vương Ngân Liên nói theo lẽ đương nhiên, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lý Ngọc Lan cũng bị dập tắt.
Cô vội vàng coi người ta là thân nhân, nhưng người ta thì sao, đều không coi cô là người! “Sao mày còn lề mề nữa? Mau nhanh, mang theo Hiểu Lệ đi xử lý sự tình.” Vương Ngân Liên tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Trương Hiểu Lệ, thúc giục nói.
Lý Ngọc Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Các người đừng nghĩ nữa, tôi đã sớm từ chức rồi!”
“Cái gì?!” Vương Ngân Liên và Trương Hiểu Lệ đồng thanh kêu lên.
Giọng nói của hai người thành công đánh thức đứa nhỏ trong ngực, đứa nhỏ oa oa khóc lớn lên, thanh âm sắc bén ầm ĩ đến huyệt thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-vo-cu-phao-hoi-trong-truyen/4388650/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.