Nhân viên an ninh nói: "Thực ra ... hai liều vắc-xin đã bị hai y tá phụ trách tiêm lần đó đánh mất".
"Sau khi mở hộp vắc-xin mới, tiêm xong cho người cuối cùng thì còn lại hai liều".
"Rõ ràng hai liều vắc-xin đó còn ở trên bàn, sau khi hai y tá kết thúc công việc và thu dọn đồ đạc thì không thấy vắc-xin đâu nữa, chỉ còn lại cái hộp trống không".
"Hai liều vắc-xin đó có giá trị bằng nửa tháng lương của y tá. Họ cãi nhau ầm ĩ, người này đổ cho người kia làm mất, cuối cùng vẫn không tìm thấy, họ van xin tôi đừng báo lên cấp trên, tôi đã mềm lòng nên không báo cáo chuyện này".
"Nếu không có ai kiểm tra, sẽ không ai nhớ tới chuyện này. Nếu đối chiếu sổ ghi chép thì chỉ cần thêm một ít tiền thuốc khác lấp vào là được".
Bác sĩ Lý tức giận nói: "Tạm thời đừng để chuyện này lộ ra ngoài, hiểu chưa?"
Nhân viên an ninh gật đầu lia lịa.
Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Lý nói: "Giáo sư Vương, tôi muốn xem lại camera để tìm ra ai là người đã lấy vắc-xin, tôi tin rằng hai y tá kia vô tội".
"Họ cũng lo sợ bị trừ lương".
Giáo sư Vương nói: "Bác sĩ Lý, hai y tá kia trước đây đã từng theo cô học việc đúng không?"
“Đúng vậy”, bác sĩ Lý gật đầu: “Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của bọn họ, hiện tại chắc bọn họ đang rất bận, chúng ta hãy bí mật điều tra, đợi tan ca tôi sẽ hỏi hai người họ lần nữa".
Rõ ràng bác sĩ Lý muốn bảo vệ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752118/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.