Chương trước
Chương sau
Giáo sư Vương nói: “Sơn Thành, lẽ nào mấy nay cậu không xem thời sự? Gần đây virus viêm gan B đang lây lan ở thành phố chúng ta, mười mấy người đã bị nhiễm, Cục Y tế ban bố các bệnh viện lớn phải thực hiện tiêm vắc-xin viêm gan B”.
“Người ở những nơi có nguy cơ cao, tiếp xúc với nhiều người phức tạp rất dễ bị nhiễm bệnh. Người ở các câu lạc bộ lớn đến kiểm tra sức khỏe ở chỗ tôi, tôi đều khuyên họ tiêm vắc-xin, đây là biện pháp phòng tránh rất tốt”.
“Đương nhiên là trên tinh thần tự nguyện, cũng có thể không tiêm”.
Tôi đột nhiên nhớ ra, vừa rồi khi bước vào tòa nhà khám bệnh, ở đại sảnh có mấy tấm biển tuyên truyền về viêm gan B, còn có một số kiến thức khác về bệnh truyền nhiễm, kêu gọi mọi người tiêm vắc-xin.

Quách Hương bỗng lên tiếng: “Giáo sư Vương, cái này là tự nguyện sao? Lúc đó tôi không muốn tiêm, nhiều chị em trong số chúng tôi cũng không muốn tiêm, nhưng giám đốc của chúng tôi cứ bắt chúng tôi phải tiêm, còn nói gì mà vắc-xin phòng tránh bệnh AIDS”.
“Giám đốc chúng tôi nói ai không tiêm thì không được làm việc”.
Giáo sư Vương cười nói: “Vậy chứng tỏ giám đốc các cô quan tâm các cô, nên mới bắt các cô tiêm phòng”.
“Hoàn toàn không phải như vậy”, Quách Hương nói: “Lúc đó chúng tôi khám sức khỏe trước, xong rồi một phần ba người trong số chúng tôi tiêm ngừa, còn những người khác không tiêm”.

Giáo sư Vương nói: “Vắc-xin viêm gan B không phải ai cũng có thể tiêm, kiểm tra sức khỏe xong sẽ xem xét theo kết quả kiểm tra của các cô, một số người có thể tiêm ngừa, còn một số người tạm thời không tiêm được”.
“Trên lâm sàng có hơn tám mươi loại mầm bệnh không thể tiêm ngừa vắc-xin viêm gan B, như thiếu máu, viêm nhiễm, cảm mạo, sốt, hen suyễn, phụ nữ đến ngày hành kinh… và mẫn cảm với penicillin và sulfa… đều không được tiêm”.
“Các cô làm nghề có nguy cơ cao, trong người ít nhiều cũng sẽ có vấn đề, cho nên bệnh viện phải chẩn đoán, loại trừ rồi đưa ra quyết định”.
Hóa ra là vậy.
Quách Hương nói: “Thế thì vì sao giám đốc của chúng tôi phải lừa chúng tôi? Vì sao nói là vắc-xin phòng bệnh AIDS gì đó? Sớm biết là vắc-xin viêm gan B thì tôi đã không tiêm, tiêm vắc-xin khó chịu lắm”.
Giáo sư Vương cười đáp: “Khó chịu cũng chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cùng lắm là bốn mươi tám tiếng, sau đó sẽ không sao nữa”.
Lẽ nào vắc-xin không có vấn đề? Chắc chắn phải có vấn đề!
Tôi nói: “Giáo sư Vương, tôi cũng muốn tiêm vắc-xin”.
Tôi phải kiểm tra loại vắc-xin đó, tự mình thử nó.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Vắc-xin của bệnh viện chắc hẳn không có vấn đề, hoặc là chỉ có vắc-xin của nhóm người ở câu lạc bộ là có vấn đề”.
Dù cho có vấn đề hay không, hôm nay tôi cũng phải làm rõ ràng chuyện này. Bây giờ tôi cũng không thể tin tưởng giáo sư Vương hoàn toàn.
Giáo sư Vương cười nói: “Sơn Thành, cậu muốn tiêm hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng tôi cảm thấy, hôm nay cậu đến không phải để khám bệnh cho Quách Hương, mà là vì chuyện vắc-xin đúng không?”
Tôi không ngừng hỏi về vắc-xin nên giáo sư Vương đã nhận ra rồi.
Tôi nói: “Không sai, tôi cảm thấy vắc-xin của các ông… có lẽ là có chút vấn đề”.
“Ồ?”, giáo sư Vương không hiểu hỏi: “Vắc-xin của chúng tôi được sản xuất ở nhà máy do nhà nước chỉ định, sao có thể có vấn đề được?”
“Chúng tôi bắt đầu tiêm ngừa cho người dân ở thành phố từ ba tháng trước, không có bất kì vấn đề gì, cũng không có bất cứ người dân nào đến phản ánh vắc-xin tiêm ngừa có vấn đề”.
“Còn cô Quách đây xem ra cũng không có gì không khỏe nhỉ?”
Giáo sư Vương rất xem trọng chuyện vắc-xin, nhìn vẻ mặt của ông ta thì thấy ông ta không nói dối, vắc-xin không có vấn đề gì.
Tôi nói với Quách Hương: “Cô đi kiểm tra sức khỏe toàn diện của mình xem, nhớ kĩ, kiểm tra tất cả các bộ phận, nhất là bụng, chụp hình siêu âm, rõ chưa?”
Quách Hương không hiểu hỏi: “Vì sao chứ?”
Tôi nói: “Đừng hỏi vì sao, xong chuyện tôi sẽ cho cô mười nghìn tệ”.
Nghe vậy, Quách Hương không hỏi gì nữa, lập tức ra bên ngoài làm kiểm tra.
Sau khi Quách Hương rời đi, tôi nói: “Giáo sư Vương, ông giúp tôi chuyện này, tôi muốn điều tra nơi bán, đơn đặt hàng, số lượng, nơi cất trữ vắc-xin của các ông… Tôi muốn tìm hiểu mọi thứ liên quan đến vắc-xin”.
Sắc mặt của giáo sư Vương có chút khó coi: “Sơn Thành, rốt cuộc cậu muốn điều tra cái gì? Tôi đã nói là vắc-xin của chúng tôi không có vấn đề gì cả”.
Tôi nói: “Giáo sư Vương, chuyện này có chút phức tạp, trong chốc lát tôi không nói rõ được. Ông cũng đừng tức giận, tôi không nghi ngờ vắc-xin của các ông, tôi nghi là có người nào đó đã động tay động chân với nó”.
“Hiện tại có người tiêm vắc-xin xong thì xảy ra vấn đề, không khéo còn chết người, tất nhiên chuyện này không liên quan đến ông”.
“Ông coi như giúp tôi một lần được không?”
Giáo sư Vương nghe vậy thì biến sắc: “Chết người? Tiêm vắc-xin viêm gan B sao lại chết người được? Vắc-xin luôn được cất trữ ở phòng ướp lạnh của bệnh viện chúng tôi, có người trông coi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, sao lại có người động tay động chân chứ?”
“Sơn Thành, tôi không tức giận, chỉ là… cậu càng nói càng khó tin”.
Giáo sư Vương hoàn toàn không tin tôi.
Tôi nói: “Giáo sư Vương, xin ông nhất định phải giúp tôi, chuyện này rất quan trọng”.
Giáo sư Vương cân nhắc một hồi rồi nói: “Thế cũng được, chuyện vắc-xin là bác sĩ Lý trợ lý của tôi phụ trách, cậu có gì có thể bàn bạc với cô ấy”.
Người phụ nữ ở bàn làm việc vẫn luôn nghe chúng tôi nói chuyện, sắc mặt cứ tỏ ra lạnh lùng.
Tôi nhìn thấy từ trong mắt cô ta, vắc-xin của bọn họ không có bất cứ vấn đề gì.

Nếu giáo sư Vương đã để tôi kiểm tra vắc-xin, trong lòng bác sĩ Lý có không muốn thế nào chăng nữa cũng không thể phản đối.
Bác sĩ Lý mở đơn đặt hàng vận chuyển, số seri lô hàng, mọi tin tức của nhà máy sản xuất vắc-xin và công văn từ Cục Y tế của Chính phủ ở trong máy tính ra.
Sau đó, tôi nhờ bác sĩ Lý mở xem số thuốc mà người của câu lạc bộ Hào Hoa đã sử dụng, tổng cộng có một trăm linh tám ống.
Một hộp vắc-xin có mười ống, trên mỗi ống đều được đánh số.
“Giáo sư Vương, sao lại có chuyện kì lạ thế này?”, bác sĩ Lý đột nhiên nói: “Sau khi sử dụng mỗi một ống vắc-xin trong hộp chúng ta đều phải đăng kí”.
“Sao trong này lại có hai số hiệu vắc-xin chưa đăng kí? Số phía sau này vẫn chưa dùng, chưa đăng kí, sao lại ghi là đã dùng hết?”
Giáo sư Vương từ ghế sofa đi tới, nói: “Bình thường cũng chẳng có mấy người tiêm vắc-xin viêm gan B, lần đó đến một loạt hơn trăm người, có phải thư ký ở hiện trường nhầm lẫn rồi không? Gọi điện xác thực xem”.
Bác sĩ Lý lập tức gọi điện thoại cho thư ký, thư ký ấp úng, không biết nói thế nào.
Bác sĩ Lý hỏi: “Tiểu Trương, tuy vắc-xin không đắt, một ống mấy trăm tệ, nhưng bị mất thì ghi là bị mất, đây không ghi chép lại là sao? Cô cho rằng chúng tôi không xem lại ghi chép sao?”
“Mau nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu cô không nói thì cô hãy chịu trách nhiệm, bồi thường thiệt hại”.
Tiểu Trương ấm ức nói: “Chủ nhiệm Lý, không phải lỗi của tôi… Tôi… Lương của tôi một tháng chỉ có hai nghìn mấy tệ, cô đừng trừ lương tôi”.
Bác sĩ Lý này thoạt nhìn mới đầu ba mươi, thế mà đã là chủ nhiệm.
Bác sĩ Lý nói: “Vậy cô nói nghe là chuyện gì? Hai liều vắc-xin đó đâu rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.