“Âu Dương Bác, tôi đối xử với anh không tệ!”, Lư Thần Dương nghiến răng nói: “Đàm Quý Dương, trước kia tôi cũng đã cho anh mượn hai mươi tỷ tệ!”
“Bây giờ hai người các anh lại đứng về phía đối lập với tôi?”
Chủ tịch Đàm cười nói: “Chủ tịch Lư, anh đừng tức giận, tôi cũng vì tốt cho anh, để anh nhìn rõ cục diện. Hơn nữa, chúng ta đều là người làm ăn, không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi”.
“Giao tình giữa tôi và anh không tệ, quen nhau tám năm, nhưng mà... anh không thể động vào Trương Sơn Thành được, tôi sợ anh động vào rồi sẽ hối hận”.
Âu Dương Bác cũng nói: “Chủ tịch Lư, ân tình của anh với tôi, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ, nhưng ân tình của Sơn Thành với tôi không thể lấy tiền bạc ra để đo lường. Sơn Thành là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Chủ tịch Đàm và Âu Dương Bác tạo áp lực cho Lư Thần Dương, ý muốn khuyên Lư Thần Dương nhượng bộ.
Nhưng Lư Thần Dương sao có thể nhượng bộ, ở đây nhiều ông lớn đang nhìn vào như vậy, sao ông ta có thể nhận thua được?
Bầu không khí càng lúc càng nặng nề và kì quái, hai bên giằng co, bên nào cũng rất căng thẳng.
Tôi lại muốn xem xem Lư Thần Dương sẽ quyết định thế nào.
Lúc này, Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi cũng không bình tĩnh được nữa, bọn họ không ngờ Đàm Quý Dương và Âu Dương Bác lại không chút do dự đứng về phía tôi.
Lúc này bọn họ mới biết, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752098/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.