Trên thứ đó có một màn hình nhỏ hiện những con số màu đỏ đang nhấp nháy. Là số đếm ngược.
Trong đầu tôi bỗng nảy ra bốn chữ: Quả bom hẹn giờ!
Tôi đã từng thấy những cảnh như thế này trong nhiều bộ phim cảnh sát!
Cuối cùng tôi cũng hiểu mười lăm phút Lữ Vô Thiện nói là ý gì!
“Ngọc Lam!”, tôi vô cùng lo lắng, lấy khăn ra khỏi miệng Lâm Ngọc Lam, đồng thời xé rách khăn
trùm đầu.
Lâm Ngọc Lam hé mắt ra, cảm nhận được ánh sáng từ đèn pin, nhưng không mở mắt hẳn được,
sau đó nước mắt không ngừng tuôn rơi đầy mặt.
“Sơn Thành... Hu hu...”
“Sơn Thành...”
"Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, hu hu ..."
Lâm Ngọc Lam xanh xao yếu ớt, cô ấy ngã vào người tôi, dường như không còn sức lực để khóc.
Khóe miệng Lâm Ngọc Lam cũng trở nên trắng bệch, nhiều chỗ nứt nẻ, rất lâu không được uống
nước mới bị vậy.
Trong lòng tôi như cuộn lên từng cơn đau dữ dội, tôi nắm lấy sợi xích sắt trên người Lâm Ngọc
Lam, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ chắc chắn có thể bẻ gãy sợi xích sắt.
“Chờ một chút!”, Mộc Dịch nắm lấy cánh tay tôi, vội vàng ngăn tôi lại: “Đừng nhúc nhích!”
“Sao vậy?”, tôi nhìn chằm chằm vào những con số trên quả bom, chỉ còn hai phút ba mươi tám
giây!
Vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên nghiêm túc, nói: "Nào có đơn giản như vậy?"
"Dây thép và dây xích trên xích sắt đều là thắt nút chết. Anh xem, những sợi dây thép này đều đâm
xuyên qua quả bom. Nếu anh kéo dây xích sắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751973/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.