Lôi Dương nói cũng có lý, nhưng đây đều là suy đoán của anh ta, không thể khẳng định chắc chắn.
Tôi cảm thấy chuyện thầy khai quang hình như không phải do Mạc Vũ làm.
Mạc Vũ bị phong ấn trấn áp, không thể thoát ra. Nếu có thể thoát ra thì sao cô ta không rời khỏi thôn luôn mà cứ phải gây ra mấy chuyện như vậy, hút máu người khác chứ?
Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục hỏi: “Lâm Ngọc Lam bị nhốt ở đâu?”
Lôi Dương đáp: “Chuyện này tôi không biết, chỉ biết người phụ nữ của cậu bị ông chủ bắt đi rồi”.
“Sao? Không nói à?”, tiên nữ Thanh Thủy đi tới, tay phải bắt về phía cây thép.
Lôi Dương sợ đến run rẩy, van xin: “Trương Sơn Thành, tôi nói đều là sự thật, tôi không gạt cậu, cầu xin cậu đừng hành hạ tôi nữa!”
Tiên nữ Thanh Thủy rụt tay về, nói: “Ông chủ Lữ có phải người tu luyện không?”
“Không phải”, Lôi Dương đáp: “Ông ấy chỉ là một doanh nhân buôn bán châu báu, đồ cổ, tổ tiên phát tài dựa vào nghề trộm mộ. Mấy đời nhà họ Lữ đều làm nghề trộm mộ, bây giờ nhà nước điều tra rất nghiêm về nghề trộm mộ nên nhà họ Lữ không hành nghề đó nữa, chuyển sang buôn bán châu báu và đồ cổ”.
Tiên nữ Thanh Thủy hỏi tiếp: “Nếu ông chủ Lữ không phải là pháp sư thì vì sao một pháp sư lại đi làm việc cho người bình thường? Tu vi của anh cũng không thấp, pháp sư mà thiếu tiền sao?”
Lôi Dương giải thích: “Tôi chỉ mới gặp ông chủ Lữ hai lần, ông chủ Lữ khá thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751924/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.