Trần Kế Tần nói với tôi, Lý Tuyết Diễm buồn đến chết đi sống lại, cứ một mực ngồi xổm bên góc tường mà khóc. Lúc tên sát thủ xông đến, Lý Tuyết Diễm nhìn thấy một bóng người đen sì cầm dao định đâm mình, thế là sợ đến ngất luôn...
May mà tôi xuất hiện kịp thời, nếu không hai người này đã xảy ra chuyện rồi.
Trần Kế Tần vẫn còn chưa hoàn hồn, mặt đầy vẻ sợ hãi, nói: “Đại ca, những kẻ này đúng là âm hồn không tan. Lần này tên sát thủ đó nhắm vào Lý Tuyết Diễm”.
Tại sao tên sát thủ lại nhằm vào Lý Tuyết Diễm?
Rất rõ ràng, mục tiêu của hắn không phải tôi.
Nhưng Lý Tuyết Diễm chỉ là một cô gái bình thường thôi mà?
Tôi không thể hiểu được chuyện này.
Tôi nói: “Sự việc rất phức tạp, Lý Tuyết Diễm chỉ là một học sinh, xem ra mục đích mà tên sát thủ muốn giết Lý Tuyết Diễm vẫn là muốn nhằm vào tôi”.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ cũng không lý giải được chuyện này.
Tôi nói: “Không thể ở lại nơi này lâu được, chúng ta đi thôi”.
Trần Kế Tần ôm Lý Tuyết Diễm lên xe, để cô bé nằm ở ghế sau.
Bây giờ là bốn giờ sáng, chúng tôi định rời khỏi đây, quay lại thị trấn.
Trên đường đi, tôi với Trần Kế Tần cũng dần bình tĩnh lại.
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, bây giờ sát thủ muốn giết Lý Tuyết Diễm, chúng ta có chuyển trường cho cô ấy nữa không?”
“Bây giờ cô ấy rất nguy hiểm, chúng ta có thể cho cô ấy nghỉ học tạm một thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751885/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.