Tôi nhìn vào mắt Lãnh Nguyệt, sau đó nở một nụ cười hài lòng, nói: “Được, bây giờ cô muốn đi đâu? Tôi phái người đưa cô đi”.
Tôi đã đọc được từ ánh mắt Lãnh Nguyệt, nếu tôi để cô ta đi thật thì cô ta sẽ tin tôi. Chỉ cần cô ta an toàn, cô ta sẽ nói cho tôi chuyện về Hợp Tác Xã.
Đây là suy nghĩ trong lòng Lãnh Nguyệt.
Thế nên tôi mới để cô ta đi.
Lãnh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Anh thả tôi đi thật sao? Rốt cuộc anh muốn giở trò gì?”
Tôi khẳng định lại lần nữa: “Tôi sẽ thả cô đi, tôi cũng không giở trò gì cả”.
“Anh không sợ tôi chơi đểu anh à?”, Lãnh Nguyệt hỏi lại.
Tôi cười nhạt, đáp: “Với năng lực và thủ đoạn của tôi mà cô muốn chơi tôi? Ha ha... Cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô sao?”
“Đừng quên, cô còn một người bà. Tôi biết nơi bà cô đang ở đấy!”
Lãnh Nguyệt nghe thế, sắc mặt thay đổi rất nhanh, nói: “Trương Sơn Thành, tôi tin anh, tôi muốn anh đích thân đưa tôi rời khỏi thị trấn”.
“Khi nào tôi an toàn rồi, tôi sẽ gọi cho anh”.
“Không vấn đề!”, tôi với Lãnh Nguyệt thoả thuận như thế.
Tôi mở cửa phòng, ba người Trần Kế Tần đang đợi bên ngoài, biểu cảm đầy mờ ám.
Xem ra họ đã nghe được âm thanh lúc tôi với Lãnh Nguyệt quan hệ.
Kiến Hiểu Đông và Lương Văn tiếp tục ở lại đây, tôi với Trần Kế Tần đưa Lãnh Nguyệt rời khỏi nhà trưởng thôn.
Trần Kế Tần lái xe, chúng tôi chạy theo hướng đến thị trấn.
Sau khi đến thị trấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751870/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.