Trong ánh mắt của Lãnh Nguyệt có thù hận, sát ý, có nhục nhã, có đau khổ, giống như hận không thể xé tôi ra thành nghìn mảnh!
“Tôi cứ nghĩ anh là người tốt, thế mà anh... Lại đối xử với tôi như thế!”
Tôi ấn chặt hai tay Lãnh Nguyệt lên giường, nói: “Thứ nhất, cô không giết được tôi đâu. Thứ hai, tôi không cố ý làm chuyện đó”.
“Thứ ba, cô có nhận ra là cô đã dứt cơn nghiện rồi không?”
Lãnh Nguyệt đột nhiên nhớ lại, trước đó cô ta lên cơn nghiện, nhưng bây giờ cô ta không còn cảm giác gì nữa.
“Anh... Trương Sơn Thành!”. Mắt Lãnh Nguyệt đỏ lên, cô ta lạnh lùng nói: “Anh đã tiêm thuốc phiện cho tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, hoặc là anh thả tôi ra, hoặc là anh giết tôi đi, chứ anh không thể khống chế được tôi đâu!”
Tôi đờ người ra. Tôi tiêm thuốc phiện vào người cô ta?
Tôi bất lực nói: “Lãnh Nguyệt, Trương Sơn Thành tôi chưa từng thiếu phụ nữ. Cô cũng không tự nhìn lại mình xem, trên người cô đầy sẹo vết thương, tôi không có chút hứng thú nào với cô cả!”
“Tôi làm thế là để giúp cô cai nghiện!”
“Cô nghĩ cô đẹp như tiên thật à?”
“Trương Sơn Thành! Tôi phải giết anh!”, Lãnh Nguyệt nhắm thẳng vào cánh tay tôi mà cắn, nhưng tôi đã né được.
Lãnh Nguyệt giãy giụa mấy lần nhưng không thể nào chống lại tôi được.
Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, hét lên: “Cô có thôi đi không!”
“Tôi nói cho cô biết, tôi quan hệ với cô là để giải độc cho cô. Bây giờ cô đã dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751869/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.