Sau khi bàn xong chuyện này, chủ tịch thị trấn nói: “Sơn Thành, mẹ tôi rất nhớ cậu. Cậu xem khi nào rảnh, bớt chút thời gian, tôi với mẹ tôi đến thăm cậu”.
Để cho bà cụ đến thăm tôi sao?
Thân phận của tôi đã khác, người nhà họ Lưu biết chỗ dựa của tôi rất vững, giúp được cho họ một việc lớn. Thế nên bây giờ thái độ của người nhà họ Lưu với tôi đã thay đổi 180 độ. Tôi chính là ân nhân của nhà họ Lưu.
Trước đây chủ tịch thị trấn lúc nào cũng lạnh lùng với tôi, lần nào cũng bảo tôi đừng làm phiền con gái ông ấy nữa. Bây giờ e là ông ấy chỉ mong tôi đến “làm phiền” con gái mình nhiều hơn.
Tôi nói: “Tôi cũng rất nhớ bà. Nhưng gần đây có hơi bận, đợi rảnh rỗi hơn tôi sẽ đến thăm bà”.
Tôi còn phải trị liệu cho bà cụ sáu lần nữa, nên mấy hôm nữa kiểu gì tôi cũng phải sang đó.
Gần đây tôi bận thật, lại thêm mới lên chức trưởng thôn, có rất nhiều việc phải giải quyết.
Chủ tịch thị trấn nói: “Sơn Thành, bận thì bận, nhưng cậu đã mời mấy người bạn của cậu đến, nhà họ Lưu chúng tôi cũng phải mời họ một bữa để cảm ơn chứ. Lúc đến mừng thọ, mấy người bạn của cậu tặng quà rất giá trị, chúng tôi không thể thất lễ được”.
“Mọi người đã giúp nhà họ Lưu, gia đình chúng tôi vô cùng cảm kích. Cậu và những người bạn của cậu là ân nhân của nhà họ Lưu, Lưu Hồng Vĩ tôi sẽ nhớ ơn mọi người, cả nhà chúng tôi sẽ mãi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751859/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.