Dương Đông liếc tôi một cái, khinh thường nói: "Nói bậy, vừa mới nói mày là đồ con lợn mày đã thở hổn hển rồi, mắt thường của mày có thể nhìn ra năm tuổi của nhân sâm sao? Mày tưởng mày là thần tiên chắc!"
Dương Thành Công cũng không nhịn được mà nói: "Trương Sơn Thành, mắt thường làm sao có thể phát hiện năm tuổi của nhân sâm được? Cậu đừng có ba hoa khoác lác nữa".
Nhiều người đứng quanh xem nghĩ rằng tôi nói nhảm nhí và không hề tin tôi.
Tôi không hề tức giận, tự tin cười nói: "Tôi có thể nhìn ra được, giáo sư Dương, Dương Đông, hai người nói nhân sâm của nhà họ Lưu có vấn đề, nói nó là giả, vậy hai người có dám đánh cược với tôi hay không?"
Dương Đông đột nhiên nổi hứng, nói: "Tao cược với mày, Trương Sơn Thành, nếu đây không phải là nhân sâm 1600 năm tuổi thì sao?"
"Theo như tao biết, mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm mà thôi, đánh cược tiền với mày dường như không có ý nghĩa gì thì phải?"
Không ai ngăn cản tôi và Dương Đông tranh luận, đương nhiên người nhà họ Dương sẽ không ngăn cản, mà cứ để chúng tôi làm ầm lên, đến lúc đó nếu nhân sâm không phải thật sẽ khiến nhà họ Lưu mất hết mặt mũi, còn tôi là đồng phạm.
Người nhà họ Lưu không ngăn cản, bởi vì Lưu Thiến đã nói thầm điều gì đó vào tai chủ tịch thị trấn, ông ta rất sửng sốt, sau đó vẻ mặt có phần u ám.
Viện trưởng Lưu biết khả năng của tôi như thế nào nên cũng không nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751819/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.