Vừa dứt lời, Lưu Thiến nhấc hộp quà tinh xảo bên cạnh rồi đặt lên bàn.
Cô ấy không hề thay đổi hộp bên ngoài, sau khi Lưu Thiến bước vào và ngồi vào ghế của chủ toạ đã có rất nhiều ánh mắt dõi theo, cô ấy không thể thay đổi hộp quà được.
Mọi người đều dán mắt vào hộp quà, phải công nhận nó rất đẹp và tinh xảo.
Viện trưởng Lưu nhìn hộp quà, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, ông ấy sửng sốt, khóe miệng giật giật.
Đây là nhân sâm mà viện trưởng Lưu đưa cho tôi, cũng do chính viện trưởng Lưu lựa chọn kỹ càng nên đương nhiên ông ấy biết hộp quà này có gì.
Viện trưởng Lưu nhìn về phía tôi một cách mất tự nhiên, lại nhớ ra Lưu Thiến ban nãy ra ngoài cùng tôi, bây giờ Lưu Thiến quay về phòng tiệc với hộp quà trên tay.
Tôi mỉm cười đầy tự tin với viện trưởng Lưu.
Gương mặt viện trưởng Lưu tối sầm xuống, ông ấy không biết tôi đang làm trò gì.
Mọi người đều ngạc nhiên khi biết món quà của Lưu Thiến cũng là nhân sâm nghìn năm trên núi Trường Bạch.
Chủ tịch thị trấn muốn nói gì đó, nhưng bà cụ đã kéo tay chủ tịch thị trấn lại và bảo ông ấy đừng nói linh tinh.
Viện trưởng Lưu cũng rất muốn nói nhưng lại không dám nói.
Bà cụ cười hạnh phúc: "Hai con trai quý của mẹ có lòng thật đấy, mẹ rất vui vì món quà này của hai con".
"Hồng Vĩ, nhận quà giúp mẹ".
Chủ tịch thị trấn đi nhận quà, bà cụ không định mở hộp quà ở đây cho mọi người kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751818/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.