Tôi đen mặt, không nói gì.
“Sáu bốn?”, Trần Kế Tần chịu nhượng bộ.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Trần Kế Tần đã nói tiếp: “Bảy ba?”
“Tám hai, đại ca, tám hai có được không?”
“Ván cược này là tôi đề xuất mà, anh ăn được thịt thì cũng phải cho đàn em có tí nước canh chứ”.
“Đầu năm ngoái tôi đi vay nặng lãi, đến giờ còn chưa trả xong đây này”.
Tôi cười đáp: “Đùa anh thôi, chúng ta là anh em mà, chia năm năm!”
Sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiền, nên cứ chia mỗi người một nửa, để thuần phục Trần Kế Tần. Cho anh ta chút ngon ngọt, sau này anh ta sẽ càng trung thành với tôi hơn.
Hơn nữa tôi lấy mấy chục nghìn tệ cũng chưa dùng vào việc gì. Còn Trần Kế Tần nói là phải đi vay nặng lãi, chắc chắn là cần dùng tiền gấp.
“Thật hả?”, Trần Kế Tần không tin nổi, hỏi lại: “Anh không đùa tôi đấy chứ?”
Tôi cười đáp: “Tất nhiên là tôi nói thật”.
“Không được đổi ý đâu đấy”, Trần Kế Tần cực kỳ hưng phấn, suýt nữa thì chạy lại ôm hôn tôi một cái.
Đúng lúc này, viện trưởng Lưu bước ra, nói: “Sơn Thành, mẹ tôi gọi cậu vào”.
Tôi và Trần Kế Tần cùng nhau vào trong phòng.
Tinh thần bà cụ vô cùng minh mẫn, mặt đang nghiêm lại, không hề giống người đang bị bệnh, còn giáo sư Vương đang khám cho bà.
“Tại sao lại thế này! Sao có thể chứ!”, giáo sư Vương cầm máy đo huyết áp trong tay, cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Bà cụ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không có bệnh gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751761/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.