Tôi bình thản nói: “Mọi người cứ đợi bên ngoài, đừng lo lắng, lát nữa sẽ có câu trả lời”.
Sau đó tôi lại đóng cửa lại.
Tôi nghe thấy tiếng nói của giáo sư Vương từ ngoài vọng vào: “Giả vờ giả vịt”.
Tôi lau sạch vết máu trên đầu bà cụ, sau đó tay phải nhấn vào nhân trung của bà, một lát sau, bà cụ đã tỉnh lại.
“Bà ơi, bà thấy thế nào?”, tôi mỉm cười hỏi.
Bà cụ trông vô cùng minh mẫn, có chút nghi ngờ, hỏi lại tôi: “Cậu thanh niên, cậu là...?”
Tôi nắm tay bà cụ, cười nói: “Bà ơi, cháu là Trương Sơn Thành, cháu nghe nói bà bị bệnh nên đến thăm bà”.
“Trương Sơn Thành?”, bà cụ nghe thấy tên tôi liền nở nụ cười vui vẻ, sau đó ngồi dậy, nói tiếp: “Sơn Thành, cháu là Sơn Thành à?”
“Bà từng nghe Thiến Thiến kể về cháu”.
“Thật là một đứa bé ngoan, bà rất quý cháu”.
Ủa chuyện gì thế này? Lưu Thiến đã từng kể về tôi cho bà nghe?
Tôi cười đáp: “Cháu cũng quý bà lắm”.
“Đúng rồi bà ơi, bà còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Cháu biết mát xa, cháu có thể mát xa cho bà”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi, sức khoẻ của bà cụ vô cùng yếu, có lẽ là do thường xuyên nằm một chỗ, thế nên cần phải mát xa để khí huyết lưu thông.
Sau khi khí huyết lưu thông bình thường rồi mới châm cứu được.
Đã chữa được bệnh xuất huyết não, nhưng bệnh Alzheimer thì vẫn còn.
Bà cụ cực kỳ vui vẻ, nói: “Cháu đúng là đứa bé ngoan, nhìn kiểu gì thì cũng tốt hơn cái thằng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751760/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.