Sắc mặt Trần Kế Tần tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghe thấy bốn chữ "Vinh hoa phú quý", trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hãi hiện lên một tia sáng, anh ta nói: "Trương... Sơn Thành, ý... Ý của anh là sẽ để tôi cùng hưởng giàu sang với anh sao?"
"Thế nào? Anh nghĩ tôi không thể trở nên giàu có sao?", tôi nheo mắt hỏi.
Tôi cho anh ta cơ hội mục đích là để bịt kín miệng anh ta lại, chứ thực ra tôi không có chút thiện cảm nào với Trần Kế Tần.
"Không, không phải vậy, đại ca, tôi không có ý đó", Trần Kế Tần vội vàng nói: "Đại ca thật giỏi, giống như cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết vậy, nếu đại ca muốn phát tài, có rất nhiều cách".
"Đại ca, tôi bằng lòng đi theo anh!"
Tôi gật đầu hài lòng.
Trần Kế Tần nhìn thấy năng lực của tôi, anh ta cũng muốn làm giàu, cũng muốn trở nên xuất sắc, nhưng Trần Kế Tần là một người siêng ăn nhác làm, ăn không ngồi rồi, thỉnh thoảng mới giúp đỡ gia đình chút việc nhà.
Dù nhà họ Trần giàu có nhưng nếu anh ta cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Bây giờ, tôi đang cho anh ta một cơ hội!
Tôi bình thản nói: "Trần Kế Tần, anh cũng là người khôn ngoan, sau này đi theo tôi, tiền bạc, người đẹp, anh muốn bao nhiêu cũng có".
"Tuy nhiên, nếu anh làm ra chuyện gì đó bất lợi với tôi, tôi sẽ giết chết anh bất cứ lúc nào!"
Tâm trạng của Trần Kế Tần đã ổn định rất nhiều, anh ta thề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751740/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.