Tôi dùng rất nhiều sức, xông lên, một chân giẫm lên ngực Trần Kế Tần, giọng lạnh tanh: “Trần Kế Tần, Lâm Ngọc Lam là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ giết chết anh”.
“Thế mày làm đi!”, Trần Kế Tần cắn răng nói, mắt hằn lên tơ máu: “Mày có giỏi thì mày giết tao đi, nếu tao không chết thì tao sẽ đi rêu rao chuyện của chúng mày cho mọi người biết”.
“Tao sẽ khiến đôi gian phu dâm phụ chúng mày không sống được ở cái thôn này!”
Tôi uy hiếp Trần Kế Tần cũng không có tác dụng gì, anh ta là loại người không sợ trời không sợ đất.
Bây giờ tôi quả thực muốn giết anh ta, phải làm sao đây, chẳng lẽ phải giết anh ta thật?
“Trương Sơn Thành, ngoan ngoãn thả tao ra, nghe lời tao, tao sẽ không đuổi tận giết tuyệt mày đâu”.
“Một con đàn bà thôi mà, tao chỉ cần Lâm Ngọc Lam. Cô ta là người của nhà họ Trần tao, mày nghĩ mày có thể ở bên cô ta lâu dài được sao?”
“Mày không thể cho Lâm Ngọc Lam tương lai tốt đẹp được, mày cũng chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi, hà cớ gì phải vì một người phụ nữ mà huỷ hoại chính mình, đúng chưa?”
“Anh câm mồm lại!” Tôi giẫm mạnh lên ngực Trần Kế Tần, nói: “Tôi sẽ cho Lâm Ngọc Lam một tương lai khác, ai cũng đừng hòng động đến người phụ nữ của Trương Sơn Thành này!”
“Ha ha...”, Trần Kế Tần khinh thường cười to, nói: “Trương Sơn Thành, mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ mày quen con gái thị trưởng thì thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751739/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.