Sau khi giải quyết xong chuyện này, tâm tình tôi cũng thoải mái hơn nhiều.
Hơn mười giờ tối, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động nho nhỏ, Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ông trưởng thôn sắp ra ngoài rồi, mau đi theo ông ta”.
Tôi hỏi: “Đi theo ông trưởng thôn làm gì?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ông trưởng thôn lén lút ra khỏi cửa, chắc chắn không phải đi làm chuyện gì tốt. Ông ta tám, chín mươi phần trăm là cùng một giuộc với Cục trưởng Viên, tối như vậy rồi còn ra ngoài nhất định là có chuyện gấp”.
Tôi bỗng hiểu ra, nhanh chóng mặc quần áo vào chuẩn bị ra ngoài, tôi thuận miệng nói: “Lưu Thiến đã ra mặt cho tôi, bây giờ việc tôi ở lại trong thôn là điều chắc chắn, ngoại trừ người nhà họ Dương thì người trong thôn không thể làm gì được tôi nữa rồi”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đừng xem thường những người này. Ngươi phải luôn luôn nhớ lấy, không bao giờ được xem thường bất cứ đối thủ và kẻ địch nào, cho dù là kẻ địch không có sức uy hiếp gì với ngươi, ngươi cũng không được quên”.
“Những chuyện khai quang trong thôn các ngươi hết sức kỳ dị. Cái chết của Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương rất ly kỳ, cả những chuyện mà ngươi gặp phải cũng rắc rối phức tạp. Theo như ta phân tích, thôn của các ngươi giống như một thùng thuốc nhuộm lớn*, rất nhiều người trong thôn các ngươi đều đáng sợ vô cùng”.
“Ngươi cũng giống với đa số người dân trong thôn, cái gì cũng không biết mà thôi”.
Thôn của chúng tôi thật sự đáng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751733/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.