Sắc mặt của Lưu Thiến đột nhiên trở nên rất khó coi. Từ ánh mắt của Lưu Thiến tôi đã biết được một số thông tin, cô ấy đã lên kế hoạch giúp tôi đến cùng và dẹp yên chuyện này.
Viên Vĩnh Cương nói tiếp: "Cho dù cô muốn giúp đỡ Trương Sơn Thành thì cũng phải làm rất nhiều chuyện, cô cho rằng bố cô sẽ để cho cô làm sao?"
"Đừng quên, bố của cô sắp tham gia tuyển cử, cô là con gái của thị trưởng, cô làm bất cứ việc gì đều có người nhìn chằm chằm vào cô".
"Cũng giống như hôm nay cô đánh người dân trong thôn. Nếu làm to chuyện này lên, còn báo chí đưa tin con gái thị trưởng đánh người trong thôn, cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra đây? Chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến bố cô?"
"Cô gái, cô còn quá non nớt".
Chuyện gì thế này? Ban đầu Lưu Thiến lấn át Viên Vĩnh Cương, nhưng bây giờ, những lời này của Viên Vĩnh Cương lại khiến Lưu Thiến phải suy nghĩ.
Lưu Thiến dường như đang cân nhắc lợi hại.
Lẽ nào Lưu Thiến cũng không thể giúp được tôi sao?
Tôi thấy được sự do dự trong mắt của Lưu Thiến, ngoài ra còn có cả sự đau khổ!
"Cục trưởng Viên!", gương mặt của Lưu Thiến đột nhiên tràn ngập vẻ tự tin, nói: "Tôi còn nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là tôi không biết điều".
"Tôi nói cho ông biết, Trương Sơn Thành không phải bạn bình thường mà là bạn trai của tôi!"
"Tôi có thể nói với ông rằng giữa tôi và Dương Đông đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa!"
Ngay khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751732/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.