Chỉ cần tôi rời khỏi thôn, Trương Vân Sơn sẽ là bác sĩ duy nhất trong thôn, đến lúc đó phòng khám mà chị Văn Nhã xây dựng cũng sẽ là của của Trương Vân Sơn rồi.
Đây là cơ hội của ông ta, vì vậy ông ta rất muốn so tài với tôi.
Lúc này Lâm Ngọc Lam hét lên một tiếng: "Trương Sơn Thành, cậu điên rồi sao?"
"Bác sĩ Trương, đều tại tôi, mọi chuyện đều do tôi, không liên quan gì đến Trương Sơn Thành".
"Trước đây tôi đã đến nhà của Trương Sơn Thành, bởi vì y thuật của cậu ta không tốt, tôi đã cãi nhau với cậu ta nên giờ cậu ta mới lao tới đây tìm tôi".
"Xin ông hãy tha choTrương Sơn Thành đi..."
Tôi thật sự không ngờ rằng lúc này Lâm Ngọc Lam lại cầu xin cho tôi, cô ta còn tự nhận trách nhiệm về mình.
Tôi hơi xúc động.
Lâm Ngọc Lam muốn giúp tôi, nhưng cô ta không thể giúp tôi.
Tôi trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Lam, nói: "Đàn ông nói chuyện, đàn bà đừng chen vào!"
Lâm Ngọc Lam rất uất ức, có nhiều người ở đây như vậy, cô ta đã bị khí thế của đối phương làm cho khiếp sợ.
Tôi nhìn chằm chằm vào Trương Vân Sơn và nói: "Trương Vân Sơn, tôi đã ra điều kiện rồi, còn ông thì sao?"
Trương Vân Sơn nói: "Ý của cậu là?"
Tôi nói: "Nếu ông thua, tôi muốn lấy phòng khám của ông".
Tôi không thể không đưa ra điều kiện, tôi đâu phải là một kẻ ngốc.
Trương Tử Đào tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Phòng khám của nhà tôi là bố tôi bỏ tiền ra mua, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751695/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.