Edit: Bàn
115.
Bách Liên mua cho tôi đùi gà quay ở cái chợ gần nhà, nói là thưởng cho tôi thắng được trận bóng rổ.
Tôi đi song song bên cạnh hắn, nhìn bóng đêm phủ xuống, đèn đường từng cái một bật lên, nói: "Thực ra em không muốn ăn đùi gà lắm, em muốn anh khen em cơ."
Bách Liên nói: "Vì anh không khen em hẳn hoi, nên em mới mặt mày nhăn nhó thế à?"
Tôi nói: "Vì anh là người giám hộ của em, là anh trai em, em thắng được trận bóng, anh phải khen em chứ."
Bách Liên cười một tiếng, nói: "Đưa đùi gà đây anh cắn một miếng."
Hắn cắn một miếng ở chỗ nhiều thì là Ai Cập nhất trên đùi gà của tôi, nhưng vẫn không khen tôi.
"Ở nhà hình như có một cái lò nướng," Bách Liên nói, "Mua ít nguyên liệu về làm bánh ga tô đi, em thích vị gì? Có ăn sầu riêng không?"
Thế là tôi gặm hết đùi gà, rồi cùng hắn đi siêu thị chọn nguyên liệu. Tôi mua một thùng Vượng Tử [1] to đùng, còn mua đồ ăn vặt đầy một xe hàng.
[1]: Một hãng sữa bên bển.
Bách Liên nói: "Bạn nhỏ Lý Vọng à, em đâu cần mua nhiều đồ ăn vặt thế để lấy đồ chơi tặng kèm chứ?"
Tôi nói: "Em thích thế."
Chờ đến lúc về, đèn đường đã sáng hết. Lúc tôi đi bên cạnh Bách Liên, đột nhiên phát hiện mình không ghét hắn một chút nào nữa. Tuy hắn lúc nãy không chịu khen tôi, nhưng tôi phải thừa nhận, có người anh như hắn, trong lòng tôi vô cùng vui vẻ.
Tôi dẫn hắn tới nơi tôi giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/380101/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.