Sau kỳ thi đại học, bốn người bọn tôi đến Thành Đô xem gấu trúc.
Bạn học Lâm không muốn đi máy bay, vì thế chúng tôi dành gần 30 giờ ngồi trên tàu. Lẽ ra là chơi bài giết thời gian, kết quả Từ Dập như bật hack, đánh đâu thắng đó, khiến bọn tôi chẳng còn trải nghiệm vui chơi.
Tôi nói với hắn: "Đồng chí Từ, chơi giải trí thế này thì chúng ta đừng dùng não nhỉ?"
Từ Dập tựa lưng vào ghế, im lặng một hồi, nói: "Được rồi."
Đm, bảo hắn đừng dùng não chơi game hình như là làm khó hắn, đây là nỗi khổ của người thông minh à?
312.
Sắp xếp chỗ ngồi là:
Anh tôi Tôi
- - --
Lâm Tú Chương Từ Dập
Lâm Tú Chương mua một đống đồ ăn vặt, lúc cậu ta mở ba lô ra, tôi còn tưởng mình đã nhìn thấy túi thần kỳ của Doraemon.
Không hổ là ánh sáng của team building.
Chu đáo thật đấy.
313.
Nửa đêm, nhiệt độ điều hoà của tàu hơi thấp, lúc tôi mở mắt ra, phát hiện Từ Dập vẫn còn thức.
Hắn nghiêng mặt nhìn cửa sổ tàu tối om, chắc là nhận ra cử động của tôi, hắn liền quay đầu nhìn về phía tôi.
"Lạnh à?" Từ Dập khẽ hỏi tôi.
Hắn đắp cái áo khoác in chữ cao chạy xa bay kia lên người tôi.
Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: "Cậu mất ngủ hả?"
Từ Dập nói: "Không, tớ chỉ đang nghĩ vài chuyện."
Giọng hắn rất nhỏ, trong khoang tàu mờ tối, lời nói rơi xuống thành tro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/2769248/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.