Năm lớp 12, tôi bị ba người bọn họ ép kéo vào top 100 khối. Tiếng Anh của Bách Liên luôn trên 140, nhưng điểm khoa học tự nhiên không bằng hai người kia, nên chỉ loanh quanh ở top 10.
Từ Dập đã tham gia rất nhiều kỳ thi, đề luyện tập bày ra trên bàn làm người ta sợ hãi.
Tôi không biết người khác thế nào, nhưng hạng nhất của hắn là cố gắng thực sự.
Sau đó, lúc tôi đọc bài thơ có tên là "Hải âu," [1] trong lòng đều là đôi lông mi như cánh chim hải âu của Từ Dập khi hắn cúi đầu hôn tôi dưới toà nhà dạy học.
[1]: Theo như tôi google được thì đây là bài thơ Nga, tên tiếng Anh là "The Song of the Stormy Petrel," bác nào muốn đọc thử thì tìm nhíe.
Hắn được sinh ra trong biển rộng sâu tối, nhưng lại mang theo ánh sáng rực rỡ không gì sánh bằng.
Tôi ngồi dưới sân khấu nhìn hiệu trưởng trao giấy khen giải nhất của tỉnh cho hắn. Hắn cao ráo, khuôn mặt đẹp trai không biểu cảm, có lẽ vì đã quen đứng nhất, nên lúc đó hắn trông không mừng rỡ gì lắm.
308.
Từ Dập mặc áo phông đen đứng cạnh xà đơn, nói: "Vì đó là điều đã được định trước trên đường đời của tớ, nên lúc đón nhận nó, tớ không hề có tâm trạng đặc biệt gì."
Tên này làm màu tự nhiên quá nhỉ.
Tôi nói: "Từ hạng nhất, tôi mà thi được giải nhất tỉnh là đủ để tôi chém gió cả đời rồi."
Từ Dập nói: "Tớ không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/2769247/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.