Dù không biết phải nói thế nào nhưng tôi làm ngơ cho qua chuyện này. Con người ta sống với nhau chủ yếu cốt lõi là phải cao thượng.
Tôi lùi ra sau đứng cách anh một khoảng cách nhất định rồi nói:"Xin mời quý khách"
Tôi cúi đầu, đưa tay ra mời rất cung kính. Miễn phí cho hắn là một nụ cười nhẹ. Mạnh Hậu Thiêu thở nguy hiểm, nhìn tôi một lát rồi không nói gì tiếp đi vào. Tôi không nhìn rõ nhưng cũng đủ để biết hắn bắt đầu chán ghét mình rồi.
Tôi đồng thời đi theo phía sau lưng hắn chủ yếu để vào quán ngồi. Chứ đứng mãi ngoài kia, còn phải chạy đi chạy lại phục vụ người ta thật sự rất mỏi chân.
"Cốp" Bởi vì tôi đi mà không để ý đến người phía trước nên vô tình đập đầu mình vào lưng ai đó. Tôi bỗng giật mình ngẩng đầu lên rồi lùi ra xa mấy bước.
Hắn quay lại nhìn tôi một cách rất nguy hiểm:" Cô cố tình chạm phải tôi?"
"Tôi không có" - Trả lời rất nhanh, rất lưu loát, rất thành thật, không có chút nào gọi là nói dối.
"Rõ ràng là cố ý"
"Không phải tôi cố ý"
"Là cố ý"
"Không phải"
"..."
"..." - Đầu tôi bỗng thấy đau đau. Tại sao lại rảnh rỗi đi nói chuyện này với cái tên dở hơi này nhỉ? Tôi không cố ý là không cố ý, còn tiếp tục ép tôi trả lời. Hắn cố tình gây sự với tôi thì đúng hơn.
Sau một hồi giằng co, hắn khó chịu phủi bụi nơi vai áo rồi bảo:"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-soi-han-la-nai/2010300/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.