Điều tôi lo sợ cuối cùng cũng đã trỏe thành sự thật. Câu nói tiếp theo của bác gái đúng là làm tôi câm nín:
"Mẹ không phải là người ngu ngốc. Nếu cô ta trả thù, con cứ bảo tìm Chi Lang là được"
Khóe mắt phải của tôi giật giật. Thật không ngờ, không ngờ rằng tất cả những gì bà làm đều có âm mưu cả. Tôi có cảm giác mình như con nai nhỏ đi từng bước từng bước rơi vào vạm bẫy của ông thợ săn.
Tôi quên mất một điều là, đừng bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong. Lúc trước, tôi cứ nghĩ bà như vậy, chỉ có vẻ bề ngoài quý tộc, còn suy nghĩ hành động chỉ nhue tôi mà thôi. Ai ngờ, đều có mục đích ca tại tôi ngây thơ không biết.
Im lặng nhìn qua Tống Hàn Vũ, mắt hắn cũng mở to nhìn mẹ mình, nhưng tôi còn thấy đâu đó trong ánh mắt ấy có vài phần buồn cười. Đúng vậy, tôi không bị cận, mắt tôi còn nhìn thấy một cách rõ ràng.
Nhưng, nghĩ lại, thấy có cái gì đó sai sai ở đây. Rõ ràng là tôi giúp Tống Hàn Vũ, nhưng người gặp nạn lại là tôi. Chưa kể bao nhiêu tội lỗi, bác gái xinh đẹp chỉ nói một câu là đổ dồn lên người tôi hết. Ơ, tôi là người qua đương cơ mà, sao bỗng chốc trở thành nhân vật chính vậy.
Ngồi suy nghĩ thẫn thờ một hồi lâu, khi Tổng Hàn Vũ lay người tôi tôi mới choàng tỉnh.
Cách tốt nhất để tránh khỏi việc này là biện lí do để trốn khỏi đây. Nghĩ liền làm, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-soi-han-la-nai/2010291/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.