Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau
Đào Bảo rời đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn lại sáu người Đế Tân và một hồ ly. Đám người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt phát ra tiếng hoan hô vui mừng. "Hồ Hán Tam tôi cuối cùng cũng trở về rồi." Phạm Đoàn Đoàn nước mắt rưng rưng nhìn bóng đèn thuỷ tinh trên trần nhà, cảm động đến nước mắt chảy đầy mặt. Ngộ Không bò trên đất không chịu đứng dậy, lăn lộn mấy vòng, cảm thán nói: "Quả nhiên vẫn là chung cư tốt, ngay cả nền đất cũng khiến người ta cảm thấy thân thiết như thế." "Sao lão tử lại cảm thấy không thể rời khỏi chung cư nữa, nhìn xem bóng đèn thuỷ tinh tinh tế xinh đẹp này, nhìn xem đại sảnh trắng sáng sạch sẽ này, nhìn xem nền đất sáng loáng này đều là tình yêu của lão tử mà!" Kinh Kha xúc động nói. Doanh Chính ghét bỏ liếc cô một cái, nhanh chóng đi vào thang máy, để lại giọng nói kích động đến biến giọng của mình: "Bà đây phải livestream, loại chuyện đột nhiên xuyên không tập thể này nhất định có thể nổi tiếng. Các fan, tôi đến rồi đây!" Kiến Văn ở phía sau thấy vậy, không ngừng lắc đầu: "Xong, lại thêm một người điên rồi." Đế Tân lau khô nước mắt kích động của bản thân, ôm lấy khuôn mặt cam chịu của Đát Kỷ đi về phía cầu thang bộ. Cô muốn rời khỏi đám người điên khùng này để tránh bản thân bị lây nhiễm. Đi đến lầu ba, hai người Bảo Ngọc đã nghe thấy động tĩnh lập tức ra khỏi cửa, hai người thấy Đế Tân vội vàng hỏi thăm họ đã đi đâu. Đế Tân uể oải trả lời: "Chính là đi ra ngoài du lịch một chuyến, biểu diễn kiếm sống, ngủ ở lầu xanh mà thôi, không có gì cả." "Không có gì cả?" Hai người Bảo Ngọc trợn tròn mắt, mặt mày kinh ngạc. Mới biến mất một ngày đã vừa biểu diễn kiếm sống vừa ngủ lầu xanh, đây vẫn còn không có gì cả vậy thì thế nào mới tính là có gì? Ung Chính, tiểu Loli ở trên lầu chạy xuống vừa nghe thấy lầu xanh hai mắt liền sáng chưng: "Chị Đế Tân, anh Đát Kỷ, hai người đi lầu xanh rồi? Như thế nào, như thế nào, có phải cực kỳ nhiều người đẹp không? Các anh trai của em nói chỗ đó còn có yêu tinh đánh nhau nữa đó, có phải là thật không?" Đế Tân đầu đầy vạch đen đẩy tiểu Loli đang bám dính mình ra, đi chầm chậm lên lầu, vừa đi vừa thần bí nói: "Đúng đó, cực kỳ thú vị, bên trong còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa, còn được gặp mỹ nữ nữa đấy, nào là tóc vàng mắt biếc, tóc đỏ mắt xanh, xinh đẹp vô cùng đó." "Oa, thú vị như vậy sao, biết vậy em đã không cùng chị Bảo Ngọc xem phim hoạt hình rồi, vậy em có thể đi cùng mọi người. Ai ya, ngưỡng mộ quá đi!" Ung Chính ôm lấy khuôn mặt thèm muốn của mình. Mà Đế Tân chỉ muốn nói bản thân không còn muốn đi đến nơi quái quỷ kia nữa, vẫn là chung cư tốt nhất. Cô nâng bước đi về phòng của mình nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào Hạng Vũ đã dựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình. "Trụ Vương, thì ra mấy người đi du lịch, tại sao không gọi tôi!" Đế Tân đỡ trán, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, tại sao phải bốc phét chứ, giờ phải giải thích thế nào mới tốt đây? Anh Đát Kỷ cứu mạng! Cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của vợ mình, Đát Kỷ nâng đuôi lên xoa nhẹ vào cánh tay của Đế Tân. "Tân Nhi đừng hoảng sợ, tất cả cứ giao cho anh." Đát Kỷ dịu dảng an ủi nói, sau khi vỗ vễ vợ mình xong mới nhảy xuống đất, chiếc đuôi giật giật về phía Hạng Vũ: "Nào, chúng ta đi qua bên kia nói." Hạng Vũ không nghi ngờ gì, hừ lạnh một tiếng rồi đi theo Đát Kỷ. Một lát sau Đế Tân liền nghe được một tiếng kêu thê thảm, còn đi kèm với giọng nói của Đát Kỷ nhà mình. "Aaa!" "Không sao, tôi tiếp tục nói rõ cho cô nghe, cô yên tâm đi tôi không đánh phụ nữ, lại đây một chút, tôi thật sự không đánh phụ nữ đâu." "Mẹ nó, Đát Kỷ, bà đây chưa xong với anh đâu!" Đế Tân đẩy cửa ra nghe tiếng kêu thảm thiết đôi khi truyền tới từ cầu thang bộ, chỉ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp như thế. Ung Chính và hai người Bảo Ngọc ở bên cửa: Mẹ ơi, anh Đát Kỷ hung dữ quá, sau này tuyệt đối không thể trêu chọc chị Đế Tân. Đúng vậy, không thể trêu chọc được!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau