Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau
Đám người Đế Tân kinh ngạc tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy bầu trời vốn dĩ sáng sủa đột nhiên trải đầy mây đen. Sương mù đen dày đặc xuất hiện trên bầu trời, chậm chầm chuyển thành một vóng xoáy lớn, giống như một thứ đồ kinh khủng nào đó. Đột nhiên có gió nổi lên, khiến đám người Đế Tân không thể mở mắt, Ngộ Không pháp lực cao cường tất nhiên sẽ không sợ chút gió nhỏ này, cô mở to mắt nhìn về phía lốc xoáy mây đen kia. Chỉ thấy trong đám mây đen lộ ra một chút tia sáng màu vàng nhàn nhạt, càng lúc càng đậm, càng lúc càng sáng, sáng đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt. "Còn không nhanh lên đây cho tôi." Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, đám người Đế Tân mở mắt thấy dưới đám mây đen xuất hiện một bóng người màu vàng đen. "A, là chị Đào!" Phạm Đoàn Đoàn vui mừng hét lên. Đám người Đế Tân liền mừng rỡ, thúc giục Ngộ Không nâng Cân Đẩu Vân lên. Có người đến Ngộ Không cũng vui mừng, nhanh chóng gọi Cân Đẩu Vân ra, mang theo đám người Đế Tân bay lên bầu trời đến bên cạnh Đào Bảo. Vừa thấy Đào Bảo, Kinh Kha liền nhào về phía cô ôm chặt lấy đùi giãi bày sự ấm ức của bản thân. "Trời ạ chị Đào, cuối cùng chị cũng đến rồi, chị không biết bọn em chịu bao nhiêu là tội, nếm bao nhiêu cực khổ đâu. Muốn ăn cơm nhưng không có tiền, chúng em phải đi biểu diễn để kiếm sống, muốn có chỗ ở còn là do bà chủ nhà bố thí, trên đường thì bị người ta xem là khỉ, cả đời em cũng chưa bao giờ khổ như vậy, hu hu hu.." Đào Bảo không thèm để ý đến Kinh Kha đang ôm đùi mình, nâng mắt nhìn đám hoa bảy màu run rẩy dồn thành một nhóm ở trong góc. "Mấy đứa cũng to gan quá nhỉ, không những xông vào chung cư của tôi, còn gài bẫy khách của tôi đến chỗ này, mấy đứa nói xem tôi nên xử phạt mấy đứa thế nào đây?" Đào Bảo nhướng mày mỉm cười nói. Rõ ràng lời nói ra đáng sợ như vậy nhưng lại cứ cười, bảy đoá hoa bị cô doạ càng sợ hãi hơn co rúm lại với nhau, trốn bên trong Cân Đẩu Vân, đến nhìn cũng không dám nhìn cô. "Thôi bỏ đi, trở về trước rồi nói sau." Đào Bảo lắc đầu bật cười, giơ tay vào trong đám mây đen, một vết nứt màu đen lập tức xuất hiện, Ngộ Không thấy còn không nhịn được mà thán phục thì đừng nói đến đám người Kiến Văn. Vết nứt lộ ra, Đào Bảo phất tay áo một cái đám người Đế Tân chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, khi thấy ánh sáng thì đã xuất hiện ở đại sảnh chung cư Hỗn Loạn rồi. Lúc nhìn thấy nền gạch thân thuộc này, Đế Tân xém chút nữa rơi nước mắt, trước kia chưa từng cảm thấy chung cư Hỗn Loạn đặc biệt thế nào, bây giờ trở về lại cảm thấy chỗ này thật sự ấm áp, thật sự quen thuộc. Cảm động đến chảy nước mắt! Bên này Đế Tân ôm Đát Kỷ rơi lệ, bên kia Kiến Văn lại phát hiện thiếu gì cái đó. "Chị Đào, bảy đoá hoa kia đâu?" Kiến Văn chau mày hỏi. Vừa nhìn dáng vẻ kia của cô thì Đào Bảo liền biết cô đang nghĩ gì, chẳng qua là lo lắng bảy đoá hoa kia có bị mình giết hay không. Cô tức cười nói: "Tôi còn cũng không tàn nhẫn như vậy, tất nhiên là ở đâu thì trả lại chỗ đó rồi, nói sao thì cũng tính là khách hàng tiềm năng của tôi sao có thể nỡ lòng giết chúng chứ." Đào Bảo nói xong lại nhìn đám người Đế Tân nói: "Được rồi, đã về nhà rồi, nên làm gì thì làm đi, tôi còn có việc, mấy người có việc thì tìm Phạm Tiểu Mễ đi." Lời vừa nói xong người đã biến mất tại chỗ, về phần cô đi làm nhiệm vụ hay là làm việc khác thì đám người Đế Tân không đoán được. Đám người Đế Tân ở đại sảnh chung cư cảm thán sự xuất hiện của hạnh phúc, mà ở Long Cốc lại tràn đầy truyền thuyết về họ. Có người nói trước đây chỗ này có sáu người phụ nữ, còn có một con cáo chín đuôi. Có người nói những người phụ nữ và con cáo mang theo đoá hoa của họ đã bị thần dẫn đi rồi. Căn phòng khách kia của khách sạn Hương Hương vẫn luôn bỏ trống, mỗi ngày mở cửa hai giờ đồng hồ để mọi người đến tham quan bởi vì đó là nơi mà thần đã từng đến. Chị không còn ở trong giang hồ nhưng giang hồ vẫn còn đang lưu truyền truyền thuyết về chị..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau